Hãy trả lại sự hồn nhiên cho em, anh nhé

Posted: Thứ Sáu, Ngày 12-05-2017, : 1062.

Em đã dám đương đầu với mọi thứ, thấy mình biết yêu bản thân hơn khi được là chính mình mà không phải chạy theo hình bóng ai khác. Hãy trả lại sự hồn nhiên cho em, anh nhé

Em là cô gái hồn nhiên tinh nghịch trong mắt mọi người, cái hồn nhiên ấy theo em mãi từ bao giờ em chẳng biết, có lẽ là từ lúc em cảm nhận được nó. Một cô gái với nhan sắc bình thường như chính mảnh đất nơi em được sinh ra và lớn lên, nhưng em chưa bao giờ thấy tự ti hay chối bỏ nó, em càng trân trọng hơn khi rời xa mảnh đất ấy.

18 tuổi, em xa nơi quê hương yêu dấu, xa bố mẹ và những đứa bạn chí cốt để đến một nơi xa lạ học tập. Ngày tháng dần trôi qua và em đã kịp thích nghi với cái hối hả xô bồ nơi đây. Chính sự hồn nhiên và hòa đồng của bản thân đã kịp cho em những người bạn mới, những kinh nghiệm của cuộc sống khi phải tự lập từ những điều nhỏ nhất. Những năm tháng sinh viên cứ thế trôi qua theo vòng xoay của cuộc sống, của đất trời. Thấm thoắt thoi đưa, vật lộn với bao bài học và mùa thi liên miên như những cơn mưa ngâu triền miên của Sài Gòn, em và lũ bạn cũng lần lượt ra trường, kết thúc những ngày tháng sinh viên vui buồn lẫn lộn để lại những ký ức đẹp khi em nhìn lại.

Em ra trường và đi tìm được một công việc tương đối phù hợp để thử sức. Em đã gặp anh trong một ngày họp đồng hương xa xứ tại đất khách. Mặc dầu chúng ta biết nhau đã lâu nhưng lần này gặp lại em vẫn có một sự rung động nhất định của cô gái biết yêu lần đầu. Anh theo đuổi em trong một khoảng thời gian với bao sự quan tâm và lo lắng. Khi hai con người xa quê sẽ dễ đồng cảm hơn, em xác định em đã không còn nhỏ để phải chối từ một lời tỏ tình.

Vậy là ta đã quen nhau trong một ngày mưa ở Sài Gòn, anh nắm tay và bảo sẽ yêu em mãi khiến em tràn ngập trong niềm hạnh phúc. Cơn mưa trái mùa làm cho con người ta cảm thấy cần nhau hơn và đồng điệu hơn. Từng hạt mưa nhảy múa theo điệu nhạc nhẹ nhàng vang lên trong quán cà phê như cũng muốn hòa vui với niềm vui trong trái tim bé nhỏ của em. Những ngày hạnh phúc khi em có anh thật là ý nghĩa, em từ một cô gái bướng bỉnh đã biết lắng nghe và chia sẻ mọi thứ với anh.

Em đã mất phương hướng trong tình yêu của anh, anh như vườn địa đàng bao la mà em không thể nào tìm được lối thoát. Rồi chúng ta gặp nhau trong một buổi chiều định mệnh, khi em muốn tìm anh để nói chuyện tình cảm về nhau. Em đau đớn tột cùng khi nhận ra anh đã có người khác thay thế em, tim em thắt lại như có ai đâm xuyên qua nó, trái tim của một người con gái biết yêu lần đầu.

Em và anh tạm xa nhau trong vài tuần, em bình tâm hơn để nhìn nhận lại chính mình. Em vẫn biết mình còn vô tâm, chưa chu đáo trong cuộc sống, đôi lúc còn làm anh buồn và bực bội nhưng anh giả vờ không biết hay cố tình không biết rằng em yêu anh điên dại, yêu anh hơn chính con người vốn có của em. Lần cuối em xin được gặp anh và tặng anh một bộ quần áo với hy vọng anh sẽ nghĩ lại. Nhưng em đã sai khi anh thẳng thừng ném vào em câu nói vô tâm: “Thà anh làm em đau khổ chứ không muốn làm cho cô ấy đau khổ”.

Đất trời như nổ tung dưới chân em, em choáng váng và chạy thật nhanh trên những con phố ngày xưa ta đã qua với bao kỷ niệm, giờ đây chỉ còn mình em bơ vơ và lạc lõng. Em lao đầu vào đi học thêm để quên anh, càng quên em lại càng nhớ anh, cồn cào và da diết hơn bao giờ hết. Em cắt mọi liên lạc nhưng anh đâu biết em vẫn thường xuyên vào Facebook anh để theo dõi, đơn giản chỉ để nhìn thấy anh cho thỏa nỗi nhớ mong trong lòng yếu đuối của em.

Hai tháng sau anh cưới cô ấy, em được biết qua một người bạn của anh. Em lại vào Facebook anh để xem hình cưới lần cuối, lòng nhói đau khi người sánh vai trăm năm với anh không phải là em mà là cô ấy. Tim em càng nhức nhối hơn khi anh mặc chính bộ quần áo em tặng lần cuối để chụp hình cưới. Tại sao vậy anh, tại sao anh làm vết thương lòng và lòng tự trọng em bị chà đạp như thế, em khóc và tự hỏi mình có đáng bị như vậy không?

Em lao vào những mùa thi và luận văn khi biết anh đã thực sự không thuộc về em. Em thầm chúc cho anh được hạnh phúc với chính người con gái đã chọn. Khi em cố quên thì anh lại hay nhắn tin, gọi điện, lại hỏi em còn nhớ anh không. Tại sao anh không hiểu lòng tự trọng của em có giới hạn? Em thực sự không hiểu anh đã và đang đùa với tình cảm em để được gì.

Em quay lại với thực tại cuộc sống, biết tìm niềm vui cho riêng mình. Em đã dám đương đầu với mọi thứ, thấy mình biết yêu bản thân hơn khi được là chính mình mà không phải chạy theo hình bóng ai khác. Ngoài kia đất trời đang chuyển động với những quy luật tuần hoàn của nó, em vẫn phải bước tiếp với những dự định đặt ra cho riêng mình, em biết vẫn còn nhiều người đang chào đón mình ở phía trước.

Chiều nay em ra đường, tung tẩy với cơn mưa vừa dứt hạt, văng vẳng bên tai em nghe giai điệu bài hát quen thuộc “Sống trên đời sống cần có một tấm lòng, để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi”. Sự thật thời gian đã cuốn trôi những kỷ niệm của chúng ta nhưng em vẫn tự hỏi lòng một điều: "Tuổi hồn nhiên của em đâu rồi? Hãy trả lại nó cho em, anh nhé" 

Nguồn - tác giả: : Sưu Tầm

 

 





Trang Mọi Người Quan Tâm