Anh biết tất cả sự thật về sự "phản bội" của em. Nhưng anh không đủ dũng khí để xin em tha thứ. Liệu rằng em có thể nắm tay anh lần nữa không. Người yêu cũ của anh?
***
Mùa đông năm ấy, anh chở em trên chiếc xe đạp cũ dạo quanh khu kí túc xá trường Đại học. Xe đạp bánh chầm chậm như níu giữ lại từng khoảnh khắc mình bên nhau. Anh khẽ đưa tay ra sau tìm tay em rồi nắm chặt. Anh chỉ sợ nếu tay anh buông ra em sẽ như giấc mơ đột ngột biến mất. Có lẽ điều anh sợ nhất trên thế gian này là để lạc mất bán tay nhỏ bé của em.
Hà Nội những ngày này lạnh lắm. Anh là chàng trai gốc Bắc, vốn từ lâu đã quen thuộc với cái lạnh giá mùa đông. Em thì khác, em là cô gái Sài Gòn chính gốc chưa từng phải chịu những cơn rét cắt da cắt thịt như vậy. Những ngày này, anh biết em chỉ muốn trùm chăn thật ấm rồi chìm sâu vào giấc ngủ yên lành không mộng mị. Thế nhưng, chỉ cần thấy anh nhắn một tin nhắn "anh đang ở ngoài, em xuống dưới đi". Ngay lập tức em tìm thêm áo ấm mặc rồi lao ra đến bên anh ôm thật chặt. Anh cứ đứng im hổi lâu cho đến khi em luồn vào lưng anh bảo "mình đi thôi". Lúc ấy, anh sẽ vờ như lạnh tới rùng mình, than vãn vì cô người yêu quá đỗi tinh nghịch. Thực ra thì anh biết em lạnh, anh chỉ muốn đứng thật lâu để em ủ ấm đôi tay giá buốt của mình.
Hôm nay 16/12 là sinh nhật em. Em chưa bao giờ đón sinh nhật thiếu gia đình mình. Sài Gòn xa quá, em không về được. Anh đành một mình nhập ba vai: bố, mẹ và em trai em để thực hiện ước mơ của em. Em vui, em nói em là cô gái hạnh phúc nhất thế gian. Anh cũng hạnh phúc vì đem lại hạnh phúc cho người con gái anh yêu. Anh cứ thế cố gắng, cố gắng từng chút một để đem lại nụ cười trên môi em.
Ngày noel đến, anh phải làm việc thêm giờ. Anh biết em sẽ buồn và giận anh lắm. Tối hôm đó, anh tan làm lúc 11h khuya. Anh biết em đã ngủ rồi nhưng vẫn cố ghé qua nhà em hi vọng thấy đèn phòng em còn sáng. Nếu em còn thức, anh sẽ tặng em món quà anh đã chuẩn bị cho em từ vài ngày trước. Một chú gấu bông đáng yêu mà em vẫn luôn muốn anh tặng từ lâu nhưng anh chưa thể tặng em.
Anh không phải chàng trai dư dả, hàng tháng vẫn phải làm thêm đủ thứ việc để trang trải học phí, ăn ở. Thi thoảng, anh lại phải gửi tiền về cho mẹ ở quê nuôi em gái ăn học. Từ khi bố mất, anh thay bố làm trụ cột gia đình. Gánh nặng trên vai anh em hiểu rõ. Em vẫn hay nói rằng sẽ làm điểm tựa suốt đời cho anh. Vì em, vì gia đình mà anh cố gắng rất nhiều. Có những ngày vừa học vừa làm anh chỉ ngủ có vài giờ. Những lúc ấy anh rất mệt mỏi nhưng không muốn thể hiện điều đó với em. Anh chỉ muốn em thấy anh là chàng trai mạnh mẽ, trưởng thành có thể làm chỗ dựa cho em cả đời. Thế nhưng anh đã sai rồi. Anh càng giấu cảm xúc của mình thì hai ta càng cách xa hơn. Anh bỏ mặc em một mình trong ngày noel để đi làm thêm. Cái anh nhận được là những đồng lương đủ mua cho em món quà em thích. Nhưng thứ anh đánh mất là trái tim em...
Anh đã thấy em tay trong tay bên một chàng trai khác. Em tình tứ nép đầu vào vai anh ta. Anh chàng đẹp trai, quần áo lượt là. Không như anh, quê mùa và cục mịch. Anh đứng khuất sau rặng cây quan sát hai người cho tới khi em nhận món quà từ tay anh ta và đi khuất vào nhà. Lúc ấy chỉ còn mình anh với bóng tối bủa vây xung quanh. Anh cảm thấy trái tim đau thắt lại, hai tay run rẩy và bàn chân không còn trụ vững được nữa. Thế giới trước mắt anh đã hoàn toàn sụp đổ.
Ba ngày sau anh không liên lạc với em. Em nhắn tin, gọi điện anh không trả lời. Em tìm đến phòng anh. Anh lánh mặt. Em giận dỗi bỏ về.
Sau đó một tuần, anh quyết định mình cần phải đối mặt với em. Anh chủ động hẹn em ra quán cafe gần trường. Vừa thấy anh em đã tức giận. Em mang hết những món quà kỉ niệm anh tặng ném trả lại anh. Từng thứ, từng thứ một theo sự giận dữ trút hết lên anh. Anh chỉ im lặng nhìn em bằng ánh mắt sắc lạnh. Rồi em khóc, khóc nấc lên từng hồi. Lần đầu tiên nhìn em khóc mà anh dửng dưng như thế. Khi ấy, em đã không còn là người anh yêu thương nữa rồi. Anh thờ ơ và lãnh đạm coi em như thể người dưng. Cuối cùng, anh bỏ đi mặc cho em vừa khóc vừa đuổi theo níu áo anh lại. Bàn tay anh nắm lấy tay em gạt ra không thương tiếc. Anh không hỏi lí do tại sao đêm noel em lại đi cùng một chàng trai lạ. Anh ta là ai? Anh đã kìm nén hoài nghi trong lòng vì anh sợ câu trả lời có thể khiến anh tổn thương. Em là mối tình đầu của anh. Là người anh yêu hơn cả bản thân mình. Thế nhưng em đã khiến anh gục ngã vì sự phản bội trơ tráo. Em khóc ư? Em níu kéo anh ư? Em đang lừa dối anh bằng những giọt nước mắt và trái tim mềm yếu. Điều đó chỉ càng khiến anh thêm coi thường và khinh bỉ em hơn.
Chúng ta chia tay mà không nói với nhau lời nào. Anh xóa bỏ tất cả những gì có thể khiến anh nhớ đến em. Bạn bè của em anh cũng tránh mặt. Có vài lần cô bạn thân của em tìm tới phòng trọ của anh nhưng không gặp. Cô ấy gửi lại thư cho anh. Những lá thư ấy anh không đọc. Anh sợ rồi em sẽ lại khiến anh yếu lòng, lại khiến anh tổn thương thêm lần nữa...
Cứ thế, thời gian trôi qua đã được 5 năm. Anh ra trường, tìm được công việc làm ổn định tại Hà Nội. Nhờ sự cố gắng của mình anh được thăng chức. Cuối năm 2013, anh được đề cử làm phó giám đốc chi nhánh tại Sài Gòn chuyên lĩnh vực tìm kiếm khách hàng. Anh nhận công tác, không hi vọng sẽ gặp lại em tại đây.
Tháng 12, anh gặp một đối tác lớn. Ngay lần gặp đầu tiên anh đã có linh cảm gặp anh chàng này. Cuối buổi họp, anh ta chủ động mời anh uống cafe. Có nằm mơ anh cũng không nghĩ đó là chàng trai cướp em khỏi tay anh năm nào. Nhưng có điều, mọi thứ bây giờ đã khác...
Anh ta nhận ra anh ngay khi vừa gặp mặt. Những tấm ảnh của anh mà em giữ anh ta đã được nhìn rất nhiều lần. Chàng trai ấy kể cho anh nghe về em. Về những tháng ngày không anh mà em đã cố gắng vượt qua. Và cho tới tận giờ phút ấy anh mới biết em không hề lừa dối anh. Anh ta là anh họ, một người bạn đặc biệt nhất của em. Đêm noel ấy, anh ta có chuyến công tác tại Hà Nội và ghé qua thăm em. Món quà và cử chỉ dựa vai ân cần chỉ là một thỉnh cầu nhỏ của cô gái cô đơn giữa chốn thành thị tấp nập nhưng lại vô cùng lạc lõng của em. Em không biết rằng hôm đó anh tới và chứng kiến tất cả. Em không nghĩ đến việc anh đã hiểu nhầm. Em và cả anh nữa, đều nghĩ rằng người kia là kẻ phản bội. Chúng ta đã vô tình như thế để lạc mất nhau.
Sài Gòn hôm đó mưa nặng hạt. Anh ngồi rất lâu trong quán cafe cho tới giờ đóng cửa. Hoàn toàn không biết mình đã về khách sạn như thế nào. Cả đêm hôm đó anh như người mất hồn, chỉ nghĩ về em. Anh có địa chỉ của em. Anh biết em vẫn chưa yêu ai trong suốt 5 năm qua. Anh biết tất cả sự thật về sự "phản bội" của em. Nhưng anh không đủ dũng khí để xin em tha thứ. Liệu rằng em có thể nắm tay anh lần nữa không. Người yêu cũ của anh?