Cả đời này em và các con cần anh. Anh dù có thế nào vẫn là người quan trọng nhất.
Tôi và chồng quen rồi yêu nhau từ hồi còn là sinh viên đại học. 5 năm sau chúng tôi tới với nhau bằng một đám cưới nhỏ, cùng lời chúc phúc của gia đình, bạn bè. Anh là một người hiền lành, tử tế và rất đáng tin cậy. Kinh tế gia đình hai bên nội ngoại đều khó khăn nên vợ chồng tôi đều tự thân vận động trong mọi việc.
Anh may mắn tìm được một công việc đúng chuyên ngành và có thu nhập khá, còn tôi cũng tạm ổn. Sau 7 năm kết hôn, hai chúng tôi đã có thể tự mua cho mình một căn hộ nho nhỏ trong thành phố. Nhà anh neo người, bố anh mất sớm; mẹ anh ở vậy tảo tần nuôi anh lớn khôn nên tôi thấu hiểu nỗi khổ tâm của anh khi nghĩ tới cảnh mẹ một mình lủi thủi ở quê. Tôi bàn với chồng đón bà lên sống cùng.
Anh rất chiều chuộng tôi và chăm lo rất tốt cho các con, cũng là một người con có hiếu với mẹ. Điều đó khiến tôi càng tin rằng mình đã chọn đúng người. Hết giờ làm việc anh về trường đón con gái lớn, sau đó phụ tôi chuẩn bị bữa tối. Những ngày cuối tuần thường vui vẻ nhất vì cả nhà có thể cùng nhau nấu nướng, chơi đùa. Vậy mà ông trời cứ thích trêu ngươi với hạnh phúc của chúng tôi. Anh gặp tai nạn trên đường đi làm về. Sau tai nạn đó, anh mất khả năng đi lại vì chấn thương nặng ở cột sống. Từ một người khỏe mạnh, là trụ cột của gia đình, anh phải đi lại nhờ xe lăn, mọi việc cá nhân cũng gặp vô vàn khó khăn.
Tôi hiểu đó là một cực hình với anh. Tinh thần của anh đi xuống, anh nhìn mọi thứ đều bi quan. Hiểu được điều đó tôi đã động viên anh rất nhiều, nói anh cứ yên tâm điều trị, tốn kém bao nhiêu không ngại, kể cả việc bán nhà. Nhiều đêm hai vợ chồng ôm nhau khóc như hai đứa trẻ. Hai con còn nhỏ nên nhiều khi hỏi bố những câu rất khó trả lời như "Bố ơi, bao giờ bố dẫn con ra ngoại thành chơi thả diều như hôm nọ vậy bố" hay "Bố mau khỏe đưa con đi chơi nhé".
Từ việc hai người cùng lo kinh tế giờ chỉ còn mình tôi, bao nhiêu tài sản chắt chiu sau khi mua nhà, tính sau này dành cho việc học hành của con đều trôi đi theo từng đợt điều trị của anh. Tôi không thể chỉ làm và về nhà theo giờ hành chính như trước đây mà còn phải nhận làm thêm để đủ tiền trang trải mọi thứ. Vậy mà anh lại không hiểu, nói tôi khinh thường anh chỉ vì bây giờ anh là người đàn ông tàn phế, dựa vào vợ, ăn bám vợ.
Anh nói hãy ly hôn đi. Điều anh nói như ngàn vết dao đâm vào trái tim tôi. Đã gần 2 tháng trôi qua kể từ ngày anh bị nạn, anh gầy đi rất nhiều, nhìn anh tôi xót xa vô cùng. Sao anh có thể nghĩ và nói ra những lời như thế với vợ? Tôi đã làm gì sai để giờ anh đối xử và nói ra những lời nói đau lòng tới vậy?
Gửi anh: "Em đã bao giờ coi kinh anh chưa, hay vẫn hàng đêm lo cho anh từng chút một dù bản thân đang phải cố gắng rất nhiều. Em cũng thèm được ai đó động viên, đặc biệt là anh. Em đã chọn anh, cả đời này em và các con cần anh. Anh dù có thế nào thì vẫn là người quan trọng nhất với mẹ con em. Mình còn cơ hội để hồi phục mà anh, chỉ cần anh cố gắng, đừng bỏ cuộc. Còn nếu đúng như anh nói cơ hội đó bằng không thì em và con sẽ nguyện là đôi chân của anh suốt cuộc đời này. Hãy tin em và tin vào tình yêu của mẹ con em, anh nhé".