Khi em ngồi viết những dòng này, có lẽ anh đang đắm chìm trong những hồi ức về chị. Cứ mùa xuân, khi đám hoa cải trước vườn nhà bắt đầu lấm chấm vàng là anh trở thành một người khác.
Anh như không phải thuộc về em, càng không phải thuộc về đời sống thực tại này, mà anh là của chị, là người đàn ông của sáu năm trước. Khi đó anh còn có chị trong đời, người hàng ngày cơm bưng nước rót và chờ đợi anh sau mỗi cơn say. Em chưa gặp chị, nhưng thấy người phụ nữ ấy hiện hữu trong từng góc nhỏ căn nhà.
Trong bức tranh thêu tay treo ở phòng ngủ mà đêm đầu về làm dâu em thấy mắt anh đăm đắm nhìn. Trong mấy luống cải ngồng ngày nào anh cũng chăm chỉ tưới. Màu hoa cải nở ra vàng rực đến nhức nhối lòng em. Chiếc giường đã cũ, anh nhất định không chịu thay, nên những đêm dài nằm trằn trọc em chỉ nghe tiếng thở dài của anh và tiếng mọt ăn ruỗng cả lòng mình.
Cái máy may mini đã mấy lần em toan mang cho đồng nát nhưng anh hằm hằm giữ lại. Đến cả những món ăn anh cũng bắt em xào nấu theo hương vị cũ. Em như cái bóng của tình yêu, của người đàn bà khác. Đã bao giờ anh biết xót thương em?
Sáu năm sống bên nhau, dường như không phút giây nào anh dành trọn vẹn cho em. Nhiều lúc em ước gì lòng dạ con người cũng như khăn áo, để rách chỗ nào thì vá víu chỗ ấy. Đằng này, nắng mưa gì anh cũng có cớ để nhớ mong. Ăn một bát cơm với món hành tím thái mỏng xào khô, anh thương nước mắt chị từng chảy vì mình. Uống một ly nước cam giải rượu, anh xót chị từng chờ chồng suốt những mùa say. Đêm nghe tiếng mưa rơi, anh nhớ chị những đêm dài lủi thủi.
Vậy chứ em cặm cụi bóc hành nấu cho anh thì mắt không cay? Mười buổi anh nhậu say đến bảy, em ngồi bên mâm cơm nguội ngắt chờ chồng, chắc anh chẳng áy náy gì? Bởi lúc khật khưỡng trở về đổ người xuống chiếu chăn, anh hất bàn tay em ân cần, rồi cất tiếng gọi một cái tên xưa cũ. Sáu mùa mưa đi qua, anh có biết những đêm sấm chớp, em sợ đến bật thành tiếng khóc? Anh thường vắng nhà hoặc có kề bên cũng chẳng được một câu trấn an, bao bọc. Như thể anh còn bận bịu che chắn cho ký ức.
Trái tim anh đặt trong lồng ngực, nên em đâu thể thò tay đóng lại cho đỡ gió. Anh giày vò bản thân mình đến tàn nhẫn. Dù anh có coi em như chiếc bóng, thì em vẫn tồn tại trong căn nhà này bằng xương thịt. Dù có cam chịu đến thế nào thì cũng có lúc người đàn bà cô đơn trong em muốn gào khóc. Cũng đã có lúc em muốn hét vào mặt chồng: “Anh chỉ là thằng đàn ông đáng thương và hèn hạ”; lúc có không biết trân trọng, để đến lúc mất thì lại dành phần đời còn lại để nhớ thương.
Chị giờ đã tìm được người đàn ông thương yêu mình, đã có một tổ ấm đúng nghĩa mà bất cứ người phụ nữ nào cũng muốn. Anh còn yêu chị nhiều đến vậy, sao lúc chị bỏ đi lại không đủ can cảm giữ chân chị lại? Nếu biết mình không thể quên vợ cũ, sao anh không chấp nhận sống một mình? Không lẽ cưới em về chỉ để hàng ngày có người chịu đựng anh? Anh cứ sống như vậy, biết đâu sẽ còn mất thêm nhiều thứ khác.
Biết đâu một ngày nào đó em cũng sẽ như chị ấy, dồn hết can đảm để bước ra khỏi cuộc hôn nhân này. Bởi chẳng có ai muốn làm cái bóng của người khác. Bởi em cũng khao khát được yêu thương như chị ấy đã từng. Bởi căn nhà này như nấm mồ chứa đựng hai cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Nếu như vậy, anh có còn đủ sức để nuối tiếc suốt đời không?
CHÚC CÁC BẠN & GIA ĐÌNH BUỔI TỐI BÌNH AN, HẠNH PHÚC