"Anh thích em! Làm bạn gái anh nhé!". Đây có lẽ là lần thứ 5 em nghe anh nói câu này. Anh biết không? Có thể do hồi trước em còn nhỏ nên em chẳng thể trả lời câu hỏi của anh, nhưng bây giờ thì khác rồi. Hình như em đã có chút rung động. Em biết đây chính là lúc mình cần nói ra câu nói ấy, câu nói mà em đã muốn nói từ lâu " Ừ !". Thật là khó để diễn tả cảm xúc trong em lúc này. Hơn ai hết em biết mình vui mừng và sung sướng biết nhường nào vì từ giờ trở đi em với anh sẽ gắn bó thân thiết hơn xưa.
Em bây giờ cũng lớn rồi, không còn ngang bướng như hồi xưa nữa. Nếu hồi đó em còn nói trống không với anh và xưng tôi những lúc nói chuyện (mặc dù em kém anh 1 tuổi ^^) thì lúc này em đã thay đổi cách xưng hô. Anh à! Phải công nhận gọi anh em vẫn thích hợp hơn trống không.
***
Mọi chuyện bắt đầu từ đó. Em hay tán gẫu với anh hơn. Nói chuyện với anh thật là thích, em cười suốt à =). Cái cảm giác phải chờ 1 tin nhắn...em vẫn còn nhớ rất rõ. Mỗi khi nhận được tin nhắn Chúc ngủ ngon của anh em cảm thấy mình hạnh phúc lắm.
Em là 1 cô bé hay dỗi, dễ nổi giận và thích trêu chọc người khác, đặc biệt là anh. Lần nào cũng thế, thấy em dỗi ,em buồn là anh lại an ủi, xin lỗi và tìm mọi cách làm em vui. Em còn nhớ cái lần em gọi cho anh cả chục cuộc, rõ ràng máy có chuông kêu mà anh mãi chẳng bắt máy, em tức lắm. Anh đang làm gì mà lại không nghe máy chứ? Với suy nghĩ của 1 đứa con gái, em nghĩ ra nhiều lí do lắm. Một là anh cố tình không nghe....Hai là anh không cầm điện thoại....Ba là anh chặn số em...Em giận đến nỗi lên facebook hỏi tội anh. Những lúc như thế này em chỉ muốn hủy kết bạn. Nhưng rồi em cũng nhận được tin nhắn của anh. Anh nói " Anh đang bận" . Cho dù em có tức giận đến mức nào nhưng khi đã biết lí do của anh, bao nhiêu cơn giận đã nguôi đi cả. Em biết mình nên hiểu cho anh nhưng em vẫn rất buồn, xem ra em không bằng công việc của anh rồi. Suy nghĩ hồi lâu em chợt nhận ra thì ra từ trước đến giờ toàn là em chủ động nhắn tin với anh còn anh thì không hề. Điều này làm em tự hỏi liệu anh có thích em không?
Hôm nay là sinh nhật em. Em chờ mãi mà chẳng thấy một lời chúc mừng nào từ anh mặc dù từ sáng tới giờ em đã nhận hàng chục lời chúc mừng từ lũ bạn. Em tự an ủi mình rằng chắc tối anh sẽ gửi thôi. Mùa đông rồi, trời hôm nay tối nhanh quá. Em nằm canh điện thoại cả tiếng đồng hồ mà chả thấy tin nhắn nào từ anh. 20h..................20h30'...............21h.......................22h......................Có phải em đã nuôi hi vọng nhiều rồi không??? Sao mãi mà anh không nhắn tin gì??? Hay là anh quên sinh nhật em rồi? Anh phải biết rằng cho dù em nhận hàng trăm lời chúc mừng đi chăng nữa thì vẫn không bằng 1 lời của anh. Anh, không thích em nữa? Anh có người khác rồi? Anh quên em rồi?
Sự thật quả khiến người khác đau lòng mà. Em kể chuyện cho thằng bạn thân nghe rồi gạ nó để quan hệ trên facebook xem phản ứng của anh như thế nào. Và đương nhiên, hơn hết em muốn biết anh còn thích em hay không? Nếu có, anh sẽ nhắn tin hỏi em sao lại làm thế này thế khác. Khi ấy em sẽ cười sung sướng và nói " Không có gì" rồi kể cho anh nghe đầu đuôi câu chuyện. Một tuần trôi qua, rốt cuộc thì em vẫn chẳng nhận được tin nhắn nào. Sao em lại cảm thấy buồn cơ chứ? Em đã biết câu trả lời từ trước rồi mà. Việc này rõ ràng là em chỉ đang cố níu kéo bản thân không đi theo cái suy nghĩ ngốc nghếch đấy nữa. Nhưng xem ra em đã nghĩ quá nhiều rồi. Sự thật vẫn là sự thật. Anh đối xử với em quá tàn nhẫn. Anh bây giờ khác ngày xưa nhiều quá. Có phải con trai ai cũng thế không anh? "Đứng núi này trông núi nọ"? Em biết mình không thể níu giữ anh được nữa. Không phải là em không đủ khả năng mà là vì em sợ sẽ thất bại một lần nữa .Đã đến lúc em buông tay rồi.
Em gọi cho anh. Đây là lần đầu tiên em và anh nói chuyện qua điện thoại vì trước đây chỉ toàn nhắn tin. Nó là cuộc nói chuyện đầu tiên và cũng là cuộc nói chuyện cuối cùng. Em đem hết tâm sự của mình kể lại rồi kết thúc bằng một câu " Mình chia tay đi" . Anh suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời đồng ý. Dễ dàng thế thôi sao?? Anh không muốn nói thêm gì à? Em cười khẩy. Phải quên anh thôi. Đã đến lúc phải quên anh rồi. Tập làm quen dần khi không có anh, đứng vững trên đôi chân của mình. Từ giờ về sau sẽ không còn ai lo lắng nhắc nhở em uống thuốc mỗi khi em ốm, sẽ không ai là bờ vai để dựa mỗi khi em mệt mỏi...và sẽ không còn có ai để em làm nũng , bày trò hệt như 1 đứa trẻ...
Nhưng dù sao cũng phải cảm ơn anh, Cảm ơn anh đã cho em làm bạn gái của anh, cho em biết mùi vị ngọt ngào pha lẫn đắng cay của tình yêu và giúp em trưởng thành hơn, mối tình đầu của em ạ !!!