Nhưng từ sau ngày cưới, cô suy sụp hoàn toàn, vỡ mộng. Anh ở nhà không phải là người đàn ông ngoài xã hội như cô trước kia và mọi người vẫn thấy. Anh ở nhà là người đàn ông nóng nảy, cục cằn và gia trưởng.
***
- Chạm cốc cái nào... em nói cho anh nghe em là chí nhân quân tử, trước giờ đối đãi với anh em bạn bè có trời biết đất biết lúc nào cũng rất chuẩn, em đã nói giúp được là sẽ giúp, anh cứ yên tâm tin tưởng vào thằng em này. Đã là nam nhi nói một là một.
- Được vậy cậu giúp anh vụ này nhé, xong việc anh nhất định không quên ơn cậu.
- Ơn huệ gì đâu anh, em đã nói với anh rồi em bảo giúp là sẽ giúp, không phải giải thích nhiều lời, anh em giúp nhau tính gì chuyện ân huệ.
...
- Bữa này để thằng em trả.
Anh đối với bạn bè trước nay vô cùng tốt, đúng theo như lời anh nói cư xử rất "chuẩn". Anh nhiệt tình giúp đỡ anh em bạn bè những lúc họ lâm vào khó khăn, anh không bao giờ tiếc tiền mời họ đi ăn uống, rượu bia cũng chẳng ngại chia cho đồng nghiệp lợi nhuận ngang mình dù người ta không đóng góp nhiều trong phi vụ làm ăn ấy... Tính anh sởi lởi, mau mồm mau miệng lại khéo ăn nói nên dễ bắt chuyên và chiếm được cảm tình của mọi người dù là những người mới gặp lần đầu "Bác để con giúp bác cái này nặng thế này mình bác sao bê nổi", "Em bé sao lại khóc nhé thế để chú mua kẹo cho con"...
Mỗi lần cùng anh đi đâu đó, người ta lại hỏi cô "mày tu từ kiếp nào mà lấy được thằng chồng tử tế thế?", "thằng chồng mày nó hiền nhỉ!", "nhất mày, chồng chiều thế còn gì!"... Mỗi lần như vậy, cô chỉ biết mỉm cười nhủ thầm "người ta có ở trong chăn đâu mà biết chăn có rận".
Ngày yêu nhau anh đối với cô cũng chiều chuộng lắm, ngọt ngào lắm, anh còn hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho cô. Nhìn cách anh niềm nở, nhiệt tình giúp đỡ mọi người xung quanh, cô thầm cảm ơn cuộc đời đã đem đến cho cô người đàn ông tốt nhất trên thế giới.
Nhưng từ sau ngày cưới, cô suy sụp hoàn toàn, vỡ mộng. Anh ở nhà không phải là người đàn ông ngoài xã hội như cô trước kia và mọi người vẫn thấy. Anh ở nhà là người đàn ông nóng nảy, cục cằn và gia trưởng.
Khi cô xin phép anh được đi làm lại sau sinh anh đã nói với cô thế này: "Cô đi làm gì thì làm chỉ được làm trong giờ hành chính thôi đấy, không được làm thêm giờ, không được đi công tác, xin vào chỗ nào nhiều đàn bà mà làm".
Một công việc như thế thì chẳng có cơ hội nào mà thăng tiến. Cô đành dẹp hết giấc mơ phấn đấu sự nghiệp để đi làm công việc ổn định, lương 3 triệu/ tháng, sáng 7 rưỡi xách xe đi, tối 5 rưỡi có mặt ở nhà để quay về với vai trò của bà nội trợ đảm đang. Cô tự nhủ "Ừ thôi thì được đi làm còn hơn không".
Chồng cô là người kiếm tiền chính trong gia đình, anh thường nói "ai kiếm nhiều tiền hơn người đấy có quyền", vậy là sáng sớm anh đi làm, đến giờ cơm về nhà ăn cơm, ăn xong lại đi. Một mình cô ở nhà loay hoay nấu nướng, dọn dẹp, chăm con nhỏ. Vừa đi làm, vừa chăm sóc gia đình, nhiều lúc mệt mỏi, tủi thân lắm nhưng có góp ý thì anh lại to tiếng "lương của cô chắc đã đủ mua băng vệ sinh đấy, cô đi làm khác gì đi chơi, làm một tí mà đã rên rỉ, tôi đây đi kiếm tiền còn vất vả gấp vạn".
Vậy là đành ngậm ngùi chịu đựng. Chịu không nổi cô đành phải bỏ việc để ở nhà chăm sóc gia đình cho chu toàn. Ở nhà rồi cũng chưa yên, lại suốt ngày bị chồng dày vò vì cái tội ăn bám "sao cô không biết điều thế nhỉ, có biết một mình thằng này phải nuôi cả cô lẫn con không?, đòi hỏi gì mà nhiều thế, thằng này đem tiền về nuôi hai mẹ con cô không phải là quan tâm đấy còn gì", mỗi lần cô góp ý với chồng muốn anh quan tâm hơn đến gia đình là một lần cô phải nghe những lời gắt gỏng rát tai như thế.
Đã vậy, anh lại có tính bắt bẻ.
- Chiều nấu cơm sớm tối tôi đi có việc nhé!
- Vâng ạ
- Sao cô vâng cái gì mà dài cái giọng ra thế, vâng nó ngắn ngắn thôi.
Cô cúi đầu, một giọt nước mắt lăn dài trên má.
Chủ nhật nhà ông bà nội Cu Tí có cỗ, cả nhà xuống chơi. Tiện nhà nội ở gần nhà ngoại, cô đề xuất với chồng:
- Anh ơi, hay ăn cỗ xong mình cho Cu Tí sang ngoại chơi tí nhé.
- Sao cô ngu thế, ăn xong còn phải nấu nướng dọn dẹp, xong xuôi thì tôi cũng mệt rồi không về nhà cho tôi nghỉ ngơi cô còn muốn đi đâu.
Cô không nói lời nói, quay mặt đi, lại trực khóc.
Những mẩu đối thoại như thế diễn ra hằng ngày.
Cho đến một buổi sáng nọ, khi không đủ sức để chịu đựng thêm nữa, cô xách đồ bỏ đi.
Trong bức thư cô để lại cho anh có mấy dòng như sau:
"Ngày yêu nhau anh từng hứa mang lại cho em hạnh phúc, ngày hôm nay hạnh phúc anh mang đến cho em ở đâu? Nếu là ở những đồng tiền hằng ngày anh mang về thì không phải. Tiền cũng quan trọng thật nhưng tiền không phải là tất cả. Ngày ấy em lấy anh vì tình yêu, không phải vì tiền. Nếu vì tiền em đã không bao giờ chọn anh. Em yêu anh không phải yêu tiền của anh.
Em biết anh luôn tự hào vì cách cư xử chuẩn mực với mọi người xung quanh. Nhưng có bao giờ anh nghĩ tới bản thân đã cư xử thế nào với người đầu ấp tay gối với mình hay chưa? Chẳng lẽ người sống chung với anh dưới một mái nhà, người lo cho anh từng bữa ăn giấc ngủ, chăm sóc anh những lúc trái gió trở trời không thể sánh bằng những người ngồi cùng bàn nhậu với anh hay sao?"
Anh luôn tự khoe mình là người nói được làm được. Ngày xưa anh hứa mang đến hạnh phúc cho em, anh có thấy em hạnh phúc không khi phải từ bỏ cả ước mơ, hoài bão để ở nhà chăm sóc gia đình? Có hạnh phúc không khi ngày nào cũng bị chồng chửi, chồng chê? Có hạnh phúc được hay không khi ngày nào cũng phải khóc?"