Tôi viết cho câu chuyện của riêng mình!
Tình yêu, hạnh phúc và những nỗi đau.
***
Anh là một công nhân bình thường, còn tôi là sinh viên năm hai trường kinh tế hàng đầu cả nước.
Anh không có học hành, ra đời bươn trải từ sớm, còn tôi thì được bao bọc trong cái vỏ yêu thương của gia đình, thế giới của tôi toàn màu hồng.
Anh ngoại hình có thể nói là xấu. Chiều cao khiêm tốn, còn thấp hơn cả tôi. Còn tôi thì được khen về dung nhan và vẻ ngoài rất đáng yêu.
Chúng tôi rất khác biệt, đến chênh lệch. Rõ ràng là 2 mảnh ghép hoàn toàn cộc kệch và hài hước.
Điểm chung duy nhất của chúng tôi là có chung một ca sỹ thần tượng.
Vì thế mà chúng tôi gặp nhau, quen nhau.
Tôi yêu mến anh, vì sự tốt bụng hết lòng vì người khác mà không nghĩ đến bản thân mình của anh. Tôi cảm phục anh, vì sự hiểu biết chuyện đời của anh, nhìn thấu cả thế giới. Tôi thích thú sự hài hước, thông minh và dí dỏm của anh. Mỗi câu nói hành động của anh, đều khiến tôi cười không ngớt.
Với tôi, anh là hình tượng mẫu mực. Tôi thực sự ngưỡng mộ anh.
Vốn dĩ đó chỉ là sự yêu mến và ngưỡng mộ. Cớ sao lại nhìn tôi, cớ sao lại cười với tôi? Cớ sao mua cả một lô lốc caramen cho tôi? Cớ sao về muộn lại kêu với tôi? Cớ sao lại rủ tôi lên bờ hồ ăn sữa chua mít? Cớ sao lại rủ tôi đi dạo quanh hồ hóng gió nói chuyện phiếm? Cớ sao hỏi tôi mệt không, cớ sao rủ tôi buổi sáng đi dạo? Cớ sao quan tâm tới tôi nhiều hơn người khác? Có sao khiến tôi trong lòng xuất hiện những cảm xúc lạ?
Rồi cớ sao lại rời xa tôi?
Bạn tôi nói: "Có phải ảnh thích mày không?" "Mày điên ah, anh em quý nhau lắm"~~ "Ê ê, tao lại thấy ảnh thích mày lắm đấy. Mày có lẽ không nhận ra nhưng tao thấy ảnh quan tâm mày lắm"~" Nè đừng dỡn, tao cũng quan tâm anh mà "
Tôi không nghĩ được cảm xúc trong mình là gì. Tôt rất quý anh, rất muốn gần anh nghe anh nói chuyện, chỉ thế thôi. Cho đến chuyến đi chơi thăm chị bạn trên Thái Nguyên , tôi mới hiểu. Uh, là một chữ "YÊU"
Tôi rất muốn gần anh. Ngồi cạnh anh, nói chuyện với anh. Cùng anh nghe hát, cùng anh xem phim. Buổi tối chơi tú lơ khơ, cũng với anh là một đội. Anh bắt tôi đi ngủ khi đã muộn. Sáng lại nhắn tin gọi tôi dậy rủ đi dạo. Tôi đều rất vui, chỉ là tôi không hiểu, cảm giác đó là gì. Rồi khi anh không đi cùng tôi, có gì đó buồn và hụt hẫng. Như đứa trẻ lạc mẹ, mắt nháo nhác nhìn xem anh đang ở đâu.
Đến khi anh có việc bận muốn về trước, tôi buồn lắm. Tôi im lặng không nói gì, anh cũng im lặng nhìn tôi. Anh bảo "hay về cùng với anh", tôi cũng im lặng. Mọi người trêu đùa, tôi không quan tâm. Tôi cũng không hiểu mình buồn vì sao. Các anh chị trên này đông và vui, cũng toàn là chỗ anh chị em chơi thân cả. Mọi người đang rủ đi hát , lục đục thay đồ, make up, chuẩn bị xe. Chỉ có tôi và anh là im lặng. Anh đến ngồi cạnh tôi, kêu mệt, ghé đầu vào vai tôi. Tôi cũng im lặng. Rồi cả nửa tiếng trôi qua, chỉ có anh nói: sao em buồn? về cùng anh? đi thay đồ để đi hát với mng? anh thực sự có việc không thể ở lại? về với anh đi? ngày mốt anh lại qua em chơi? nói xem nào? anh mệt quá?...
Tôi im lặng. tôi không biết mình nên gọi tên những suy nghĩ trong đầu mình là gì. Chỉ đến khi anh bảo "em đi thay đồ đi, anh ở lại", tôi mừng quýnh, tôi vui đến độ mắt tôi ươn ướt. Anh có nhìn ra ko? Tôi yêu, tôi biết rồi, đó là vì yêu. Tôi không biết từ lúc nào nữa, nhưng chính xác bây giờ tôi có thể nói với lòng mình rằng, đó là tôi đã yêu anh!
Người ta bảo, yêu một người thì chỉ cần một khoảnh khắc, còn quên một người thì cần cả đời!
Có lẽ giây phút ấy, nhận ra mình biết yêu, đó là phút giây hạnh phúc nhất!
Còn những tháng ngày sau đó. Cảm xúc nó là hòa trộn giữ hạnh phúc và sự chờ đợi khắc khoải. Sự yêu thương tột độ cùng với những nỗi nhớ cào xé trong lòng. Những quan tâm nồng nhiệt cùng với những lo lắng đến phát điên cho anh. Ở xa nhau, tôi không thể gặp anh, không thể nghe anh nói, không thể thấy anh cười. Chỉ biết gói ghém yêu thương và cảm xúc đến nhói tim qua dòng tin nhắn, mà phải đến mấy tiếng đồng hồ nghĩ đến anh, đầu hết nhìn sách rồi lại gục xuống bàn, gửi cho anh "em nhớ anh".
Tôi hồi hộp đến nghẹt thở khi sắp được gặp anh. Tôi lo lắng cho anh đến mức đầu như phát điên khi anh có chuyện buồn mà tôi hỏi anh không nói. Tôi buồn đến rơi nước mắt phải giữ trong mình cái sự yêu thương, không thể gặp anh mà ôm chầm lấy anh, nói với anh là nhớ anh lắm. Cảm nhận được hơi ấm, cái gọi là hạnh phúc khi anh ngả đầu vào vai tôi, im lặng. Cảm nhận cả luồng điện chạy qua tim mình, khi anh nắm tay tôi, dẫu chỉ là vài giây ngắn ngủi. Cảm nhận sự lo lắng bóp thắt trái tim mình, khi anh kêu đau đầu không thể ngủ,, tôi nguyện thức cùng anh. Cảm nhận được sự cô đơn trống trải vô cùng, sự đau đớn ngang ngạnh không buông bỏ được khi anh không nhìn tôi, mà vui cười với một cô gái khác. Cả thấy tim mình bừng sáng, thấy hoa lá nở rộ trong mắt khi gặp được anh, thấy nụ cười của anh. Nụ cười mà tôi không thể quên. Nhiều năm trôi qua, tôi không quên, Liệu đi qua tuổi thanh xuân này, đi hết cuộc đời này, tôi có quên? Tôi yêu anh, thực sự rất yêu, yêu hơn bản thân mình. Có lẽ tình yêu, chỉ khi cảm nhận được, con người mới biết giới hạn cảm xúc nằm ở đâu. Có những thứ cảm xúc, ai trải qua rồi sẽ hiểu. Ngôn ngữ không cách nào trải được hết.
Rồi anh xa tôi. Hai tháng quen nhau ngắn ngủi. Tiếng yêu còn chưa thoát khỏi môi, anh đã rời xa tôi.
Anh lo cho tương lai cả hai.
Anh cho rằng việc chúng tôi đến được với nhau là không thể.
Anh có những mối bận tâm khác: gia đình, công việc, những khoản nợ đang đè lên vai... hơn là tôi!
Tôi chỉ là một cô nhóc sinh viên, tôi không hiểu đời là gì, thì càng không thể hiểu được con người, rốt cuộc là loại sinh vật gì, lại có thể tàn nhẫn như thế!
Anh nhất quyết buông tay tôi. Giết người không dao ha! Đâm vào trái tim tôi bằng những câu nói vô tâm, như là bao nhiêu kỉ niệm ngọt ngào kia đã bốc hơi hoàn toàn khỏi trái đất này.
Lần đầu tôi biết yêu, cũng là lần đầu tôi biết đau!
Tôi gạt đi cái tự trọng, để giữ lấy tay anh, để nói với anh những tình cảm của tôi. Anh lại càng rời xa tôi. Tôi khóc rất nhiều. Tôi tham lam chiếm lấy một chỗ bên bờ hồ, cạnh cây đèn mà khóc. Tôi đau. Trái tim tôi rất đau. Đến khi trời hết hẳn mọi tia nắng, đèn thắp sáng. Tôi vẫn ngồi đó. Tôi nhớ anh, rất nhớ.
Nhiều lần đạp xe trên đường, nhìn dòng người qua lại, mà tôi vẫn đi như mất hồn. Tôi tự hỏi, yêu thương là thế sao? Tổn thương là thế sao?
Một lần dạy cô bé mà tôi đang là gia sư, bực mình vì cô bé không nghe lời, tôi khóc. Nhớ đến anh và những gì bản thân đang trải qua, tôi khóc nguyên cả buổi dạy. Làm cô bé nghĩ mình làm sai lắm, xin lỗi tôi rối rít, tôi vẫn chỉ khóc. Đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra bầu trời bên ngoài. Tự hỏi, anh có chút gì nhớ về tôi không!
Anh không gặp tôi kể từ ngày đó. Nhiều ngày tháng sau chúng tôi gặp lại. Đôi mắt tôi vẫn đượm buồn. Nhưng tôi thản nhiên trêu đùa anh, thản nhiên đáp lại lời tán tỉnh của những anh chàng khác ngay trước mặt anh. Ai đó có ý nhắc lại chuyện cũ giữa tôi và anh, tôi vô tư nói cười, như là: đúng, mọi thứ đã bốc hơi hết. Tôi biết anh hụt hẫng. Tôi thấy được nỗi buồn bất đắc dĩ trong đôi mắt anh. Tôi biết, tôi đều biết!
Chỉ là tôi không nói ra. Anh từng hỏi" Em dạo này thế nào", tôi đáp "Không được bình thường". Anh vô tình rep lại" Thế khi nào bình thường anh nói chuyện với em". Lời nói dễ dàng như thế, nhưng là sát muối vào lòng tôi. Đã hi vọng, một câu quan tâm hỏi han từ anh, nhưng mọi thứ tôi nhận được, là nỗi đau càng tăng gấp bội. Tôi cố giữ nén lại, tự nhủ rằng: "Được, nếu đó là điều anh muốn. Em sẽ vui, sẽ lại cười. Em sẽ không đau không buồn nữa. Ukm, sẽ không để anh thấy rằng, em đang đau buồn thế nào! " Anh từng viết một status rằng " làm người ta tổn thương, mình đành quay đi. Chỉ đêm về là rơi nước mắt", tôi gạt nước mắt mà tự nhủ rằng "Anh, nỗi đau này em sẽ chịu đựng, em không khóc nữa. Thì anh cũng nhất định không được khóc" . Anh gửi gắm tâm sự qua bài hát "Thương nhau để đó", tôi câm lặng mà nghe trái tim mình rỉ máu qua từng câu hát. Mỗi tối, trước khi đi ngủ, tôi đều nghe nó. Tự an ủi ằng, là anh thương mình thật. Nỗi đau này, anh cũng giữ. Tôi lại tự trách mình, bước vào thế giới của anh, để anh cũng phải chịu đau đớn như thế.
Sự cố gắng của tôi, dẫu là cái vỏ bọc mỏng manh, cũng ít nhất là vì anh. Tôi không biết, anh có hiểu được? hay là tàn nhẫn không hiểu?
Tôi lao vào học, vào làm thêm. Tôi đi làm rất nhiều. Tôi không cho mình thời gian để nghĩ về anh. Tôi tiếp xúc đủ các thể loại người trên đời. Tính cách tôi cũng từ đó mà trưởng thành, mà thay đổi.
Tôi không còn là cô nhóc hiền lành ngày xưa, nhìn thế giới qua lăng kính màu hồng, nhìn tình yêu qua trái tim non nớt nữa. Tôi nếm trải đắng cay của cuộc sống, sự cay nghiệt của những con người, sự tàn khốc của tình bạn, tình đồng nghiệp, sự ganh đua không một chút tiếc thương giữa con người với nhau.
Nhiều năm trôi qua, đôi khi nghĩ về anh, tôi mỉm cười. Là anh, có lẽ trước kia tôi trẻ con và ngộ nhận. Nhưng không sao, nhiều cảm xúc, khi trải qua rồi mới biết được giới hạn của nó. Tôi không hối hận, không bao giờ hối hận.
Chỉ là đã nhiều năm như vậy, tôi dường như đã quên mất cách để có thể yêu một người. Tôi không thể mở lòng cho những tấm chân tình thực sự yêu thương tôi. Tôi làm tổn thương vài người, cho nên cũng mất đi vài tình bạn. Thật đáng tiếc!
Ah, tôi ghét luôn cả caramen và sữa chua mít. Như thế thật không công bằng khi đã góp phần làm sụt giảm doanh số bán hàng của các cô chủ hàng đáng yêu :) Lại ghét luôn cả một bài hát vốn là rất rất hay và rất rất tình cảm của Hamlet Trương nữa!
Một câu chuyện đã trôi qua nhiều năm.
Tôi không quên, và cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình phải quên!
Tôi bây giờ trưởng thành và rất cứng rắn. Tôi không cong sợ những cô đơn nữa.
Còn bạn, câu chuyên của bạn thế nào !
Trăng Máu