Trái tim một người bình thường – càng tổn thương – càng hoàn mỹ. Chịu tổn thương thật nhiều để đón nhận những tình cảm hoàn mỹ hơn. Liệu có thứ tình yêu nào mang tên Hoàn Mỹ khi những cảm xúc không bao giờ hoàn mỹ hay không?
“Tình yêu – vốn dĩ – mãi mãi không thể trở thành thói quen”"
Đầu dây bên kia im lặng…
Sụ im lặng đôi khi còn nặng nề hơn cả ngàn lời nói, có cái gì đó đè lên trái tim khô cằn của cậu – nó đã đủ đau đớn rồi, lần này không thấy đau nữa, lần này một cảm giác ngạt thở ôm chầm lấy màn đêm.
Mọi thứ đã kết thúc lâu rồi. Có lẽ cậu đã sai khi cứ tự níu kéo một thứ gì đó mơ hồ đến kì lạ. Cậu vội xóa những tấm hình còn sót lại trong điện thoại- như là một hi vọng lâu nay.
Cũng không hẳn là cậu trốn tránh quá khứ, mà thực ra là không muốn nghĩ tới nữa.
Người ta thường nghĩ con gái yếu đuối trong tình yêu, nhưng thực ra tổn thương và nước mắt trong tình yêu không phân biệt ai cả. Chắc có lẽ đã đến lúc cậu phải chấp nhận hiện thực – sống một cuộc sống không có cô ấy. Giờ đây là lúc con tim cậu tập sống một mình với những thói quen. Là thói quen mỗi Sáng sẽ tự hẹn báo thức, ra quán hủ tiếu đầu đường. Là thói quen chiều chiều lang thang trên những con đường ở Sài Gòn rồi ghé đâu đó ăn vặt vài món này nọ, là những cuối tuần với cà phê và sách, là những đêm mưa thang lang khắp đó đây, là những ngày tạm gác công việc bận rộn đi để chỉ bỏ trốn khỏi Sài Gòn…
Thói quen là những việc bạn làm thường xuyên, lặp đi lặp lai, nhưng hầu hết đều khó nhận ra chúng.
Nhưng chỉ có một thứ mãi mãi không thể trở thành thói quen với cậu – đó là tình yêu.
Trái tim một người bình thường – càng tổn thương – càng hoàn mỹ. Chịu tổn thương thật nhiều để đón nhận những tình cảm hoàn mỹ hơn. Liệu có thứ tình yêu nào mang tên Hoàn Mỹ khi những cảm xúc không bao giờ hoàn mỹ hay không?
Đâu đó văng vẳng tiếng radio: ” Anh không dám chắc là anh sẽ quên em, và anh cũng chẳng biết nên làm gì để quên em nữa, anh nhớ, thì anh vẫn sẽ nhớ, nhưng một khi mình chẳng còn yêu nhau, chẳng còn nói chuyện, chẳng còn quan tâm nhau. Thì dần dần cái cuộc sống thiếu em, thiếu người mà anh đã từng yêu nhất. Thì vẫn vẻn vẹn trong câu nói ấy.
Anh quen rồi…”
Tác giả: Ki Ro