Nhưng có lẽ càng về sau, tôi mới hiểu, lớp trưởng không đơn giản như tôi nghĩ...........
***
"Tôi là lớp trưởng" Chà! Nghe tưởng chừng điều đó là một sự vinh dự của tôi và tất cả mọi lớp trưởng khi đang nói trước đám đông. Đúng thôi! Lớp trưởng chắc hẳn phải là một người giỏi toàn diện, một người gương mẫu thì mới được làm đúng không? Vậy tôi chắc ai ai cũng muốn được làm chức vị đó. Bởi sao?Vì sao ai cũng muốn? Đơn giản vì họ có thể hãnh diện với tất cả bạn bè, với ba mẹ. Nhưng đối với tôi, lớp trưởng đã trở thành một nỗi buồn, thậm chí là nỗi sợ, lớp trưởng là điều mà tôi ghét nhất....................
Kể ra tôi cũng làm lớp trưởng của lớp học 8B nãy cũng hơn 1 năm rồi. Ban đầu tôi cũng chỉ là một thành viên bình thường nhưng chả hiểu sao cô giáo lại bổ tôi vào chức lớp trưởng. Chắc có lẽ vì thành tích học tập của tôi khá cao so với mọi người. Thoáng những ngày đầu, tôi vui, phải nói là cực kì vui lắm luôn chứ. Vì sao? Vì từ lúc nhỏ tôi đã có ước mơ là làm một lớp trưởng rồi. Và bây giờ mơ ước ấy cũng đã được thực hiện, nhất định tôi sẽ phải cố gắng, để trở thành một lớp trưởng xuất sắc.
Nhưng có lẽ càng về sau, tôi mới hiểu, lớp trưởng không đơn giản như tôi nghĩ...........
Từ cái ngày hôm ấy, từ cái ngày mà tôi được làm lớp trưởng, từ cái ngày mà tôi bắt lỗi tất cả mọi người, từ cái ngày mà tôi trở nên nghiêm khắc, từ cái ngày mà tôi trở nên khó tính hơn thì có lẽ bên cạnh tôi những người bạn đã dần dần "bỏ rơi" tôi. Những đêm tôi trằn trọc để nghĩ ra các lí do vì sao vậy nhưng thực sự là tôi không thể nghĩ ra. Thôi đành để vậy chứ biết làm sao.
Thời gian cứ thế mà dần trôi qua, tôi cũng đa có thể hiểu được mọi chuyện, và dĩ nhiên tôi cũng có thể hiểu được vì sao mọi người lại đối với tôi như vậy. Đơn giản vì tôi là một lớp trưởng.
Đến lúc kiểm tra bài cũ, tôi chẳng hiểu sao tên tôi luôn lọt vào mắt của các thầy cô giáo, chính vì thế tôi luôn là người mở đầu sổ điểm. Và ngày hôm ấy cũng vậy, vào tiết Sinh học tôi tiếp tục là người được gọi lên hỏi bài cũ. Nhưng tôi không lo lắm vì tôi cũng có đọc qua rồi.
- Em hãy nêu cấu tạo của trụ não- Đó là câu hỏi mà cô giáo đặt ra cho tôi, và tôi rất hài lòng với câu hỏi này, tôi trả lời :
- Thưa cô, chất xám tạo thành nhân xám, là các trung khu thần kinh, nơi xuất phát của 12 dây thần kinh não........
Và cứ thế câu trả lời của tôi kết thúc, nhưng nghĩ lại tôi thấy mình nói sai một chỗ thì phải. À! Đúng rồi là 12 đôi dây thần kinh chứ không phải là 12 dây thần kinh. Nhưng tôi nghĩ bụng, lỗi nhỏ ấy chắc cũng chỉ bị trừ 1điểm thôi, chả lo. Bỗng cô giáo cất tiếng:
- Bạn Linh có sai một lỗi nhỏ, cả lớp cho điểm nào!
Cô vừa mới cất lời, tất cả mọi người đều đưa ra ý kiến của mình:
- 7 điểm thưa cô.
- 8 điểm.
- 6 điểm.........vvv...
Và những lời nói tiếp tục đưa ra, tôi không hiểu tại sao mình lại chỉ được từng đó điểm, nhưng tôi cũng im lặng để nghe quyết định của cô giáo
- Thôi! BẠn thì 6, bạn thì 7, bạn thì 8, vậy thì bạn Linh 7 điểm.
Tôi lặng lẽ đi về chỗ trong một nỗi buồn, 7 điểm sao? Tại sao lại thế chứ.Đang hỗn độn với đống suy nghĩ thì cô giáo nói:
- Một bạn khác, vẫn câu hỏi lúc nãy.
Bây giờ lên thì ra là Huy. Kết thúc câu trả lời, nó sai những 3 lỗi nhưng tại sao?Tại sao tất cả các bạn lại cho nó 9 điểm. Nó 9 điểm trong khi tôi chỉ 7 điểm thôi sao? Có gì nhầm lẫn không vậy. Tôi vừa nghĩ, tôi suýt rơi nước mắt. Vừa đánh trống ra chơi, tôi đã chạy vào nhà VS, tôi khóc, một phần là vì điểm thấp, một phần là vì tủi thân
Rồi đến ngày khác, giờ đang là tiết sinh hoạt lớp vào cuối tuần. Tôi chỉ nói một số nhược điểm tuần này và nếu vài kế hoạch tuần sau. Tiếp theo tôi phải làm công việc mà tôi cảm thấy sợ nhất là nêu tên những bạn bị phê bình. Tôi sợ! Không phải vì nó khó mà là vì tôi sợ khi đối mắt với ánh mắt của tất cả những người bạn ấy. Lời lớp trưởng hay nói đúng hơn là lời nói của tôi thì mọi người đều nghe. Tôi nói phê bình cái Vũ trong khi lũ bạn thân nó phản đối. Nhưng theo như tôi thấy, tuần này Vũ phạm rất nhiều lỗi. Nào là nói chuyện, ăn quà vặt,đi học muộn.
Tôi vẫn quyết định là phê bình bạn ấy. Phải! Đây là một cuộc thi! Phải chăng tôi là người thắng cuộc. Đúng! Tôi thắng rồi, tôi thắng về sự việc này nhưng tôi biết tôi đã hoàn toàn thất bại trong tình cảm, trong những suy nghĩ của mọi người. Có lẽ đối với họ, tôi thật đáng ghét, thật đáng khinh
Và những ngày kế tiếp, thực sự tôi cô đơn lắm. Không còn lấy ai chơi với tôi. Nhiều khi tôi muốn chơi với mọi người nên đã chủ động. Nhưng vừa mở lời thì đã bị từ chối. Lúc mọi người nói chuyện, tôi định góp mặt vào nhưng lập tức bị nói" Không phải chuyện của mày". Lúc tôi gặp khó khăn, định nhờ sự giúp đõ, nhưng câu nói ấy lại vang bên tai tôi:" Không phải chuyện của tao"
Tôi biết, biết vì sao họ lại như vậy.Đơn giản vì tôi là lớp trưởng. Đơn giản vì tôi ............
Đối với tôi giờ đây lớp trưởng là một nỗi sợ. Tôi sợ lắm chứ! Tôi sợ bóng đêm của cô đơn sẽ bao vây tôi. Nó khiến tôi thật khó chịu, thật đau. Cứ thế, sau mỗi lần bị như vậy, nước mắt của tôi cứ thế mà rơi, rơi vì niềm khát khao từ nhỏ của bản thân. Tôi ước rằng thà lúc trước, tôi là một học sinh bình thường thì có phải lúc này tôi đã được hòa mình trong tiếng cười của bạn bè rồi không? Ước gì thời gian có thể quay trở lại.
Sống trong sự cô đơn là một nỗi ám ảnh của tôi. Mỗi ngày đến lớp là một nỗi buồn đối với tôi. Tôi sợ ánh mắt ấy lắm. Ánh mắt ấy chỉ dành riêng cho tôi. Bời vì tôi là lớp trưởng!
Gửi tới những ai có hoàn cảnh giống như mình