Tôi cứ đi về lặng lẽ như một bóng ma, những chiều mưa Sài Gòn càng làm lòng tôi nặng trĩu.
Mỗi khi kể về những người đàn ông đã đi qua cuộc đời mình, tôi luôn cảm thấy cay cay nơi khóe mắt. “Ai rồi cũng sẽ tìm thấy được hạnh phúc của đời mình”, đó là điều tôi luôn thầm nhủ. Dù trong mắt người đối diện, tôi tỏ ra mình mạnh mẽ nhưng có ai biết bản thân luôn cảm thấy cô đơn. Sự cô đơn ấy đã chiếm hữu trái tim tôi quá lâu khiến cho khao khát yêu và được yêu ngày càng lớn dần theo thời gian.
Tôi trong mắt nhiều người là một cô gái “xinh, giỏi, tốt, mạnh mẽ, cá tính”, trớ trêu thay tôi lại không có được điều mong đợi từ lâu, đó là được một người con trai đợi chờ, săn đón, đưa đi đón về. Những lần đứng trên ban công lầu ba của nhà trọ nhìn xuống đường, tôi thầm ước ao có một ai đó đợi mình dưới nhà, trên tay là cành hoa hồng hay một món quà nhỏ xinh. Càng thêu dệt cho mình nhiều mộng tưởng, tôi càng cảm thấy cô đơn, khổ sở vì ở tuổi này mới thấu hiểu được nó.
Tôi khao khát một tin nhắn quan tâm, một cuộc hẹn hò. Nghề hướng dẫn viên du lịch của tôi không có ngày nghỉ, không biết ngày Valentine hay 8/3 và ngay cả Tết. Bởi thế, những khi cầm chương trình tour ngày Valentine mới thấy mình thiệt thòi hơn những người khác. Nhìn tủ đồ chật ních vì đống váy quần chưa một lần được chưng diện, lòng tôi buồn biết bao, thầm ước một cuộc hẹn hò với chàng trai nào đó. Quan trọng hơn là biết được cảm giác hẹn hò thật sự ra sao? Dường như điều đó chỉ đơn giản với những cô gái khác, ngoại trừ tôi.
Không biết tự bao giờ tôi trở thành đề tài bàn tán của những cô chú bán đồ ăn sáng trước hẻm. Sau nhiều năm ở trọ, đến bác chủ nhà cũng lên tiếng về cái sự “độc thân dài hạn” của mình vì tôi lớn tuổi nhất, ở lâu nhất và ế nhất. Đi đâu tôi cũng bị cho là kén chọn, luôn bị bủa vây bởi những câu hỏi: “Mày có gia đình chưa”, “Có đứa thứ mấy rồi”, “Sao vẫn chưa có ai? Kén chọn quá phải không”. Đồng nghiệp nam thắc mắc: “Sao nhìn em xinh vậy mà chưa có bạn trai”, các câu hỏi tưởng chừng vô hại ấy lại thiêu đốt tôi từng ngày một.
Đâu có ai biết rằng, những khi xong việc tôi nán lại sảnh khách sạn một chút, ngắm nhìn dòng người qua lại để chờ đợi điều gì rất mông lung. Tiếp đó, tôi ghen tị với những em gái cùng nhà trọ thay người yêu như thay áo, rồi khóc thầm những lúc đi tour xa nhà. Tự nhắc nhở lòng hãy mạnh mẽ nhưng không hiểu sao nước mắt tôi cứ rơi. Tôi cứ thế, đi đi về về lặng lẽ như một bóng ma, những chiều mưa Sài Gòn càng làm lòng tôi nặng trĩu.
Thời gian về sau này tôi tâm sự với mẹ nhiều hơn. Mẹ chỉ bảo: “Thôi con, duyên chưa tới thì biết đợi thôi. Tuổi Dần mà, cao số lắm”. 12 năm ở Sài Gòn, sau những bộn bề, thăng trầm của cuộc sống, tôi thèm lắm được một sự chia sẻ của gia đình, bạn bè và của một người đàn ông. Bạn bè cũng đến lúc không còn ai vì ai cũng mải miết mưu sinh và lo toan gia đình riêng. Khi tôi xinh đẹp hơn, giỏi giang hơn cũng là lúc cảm thấy cô đơn đến cùng cực.
Không phải là tôi không có bạn trai nhưng những cuộc tình cứ theo gió bay đi mất, dài nhất cũng 9 năm nhưng không có kết quả tốt đẹp, còn những người khác quen chỉ là lợi dụng. Quen được một thời gian thì họ quay sang mượn tiền hoặc đòi hỏi chuyện tế nhị, đó là những gã đồng nghiệp đẹp trai, lãng tử nhưng bị tôi từ chối thẳng thừng. Đàn ông xấu thì “ghé thăm” nhưng họ không phải người bản thân mong đợi, trái tim tôi đang mong một người đàn ông tốt, người thật sự yêu tôi và che chở cho tôi suốt cuộc đời này. Trong vô thức tôi luôn tồn tại những câu hỏi: “Anh ở đâu? Mỗi ngày trôi qua em đều chờ đợi anh, anh có biết không”.