-” Giờ anh lại còn đi đua xe , hút đá , hút cỏ gì nữa cơ à , không thể
tin được” . Nó chán chường , buông mình ngồi xuống giường.
-” Em là người yêu của tôi nhưng không được phép đọc tin nhắn của tôi
khi chưa được phép . Tôi có cuộc sống riêng của mình , em đừng can thiệp
quá sâu” – Anh giật điện thoại , nói bằng giọng bất cần.
Nó cười chua chát :
-”Tôi ? Vâng , anh thì giỏi rồi , anh công tử con của đại gia bất động sản
cơ mà. Anh đâu có như chúng tôi để mà hiểu được giá trị của cuộc sống .
Anh nên nhớ một điều , bố anh dù có nhiều tiền đến mấy cũng không thể
mãi chu cấp cho thói chơi bời vô độ của anh được . Công tử à , em nhịn
anh quá nhiều rồi , anh tỉnh lại đi thôi ….” .
Bốp
… Nó ôm mặt . Nước mắt nó chảy dài , bó gối thu mình vào góc giường.
Câm lặng … Anh lao tới , giật tung hàng cúc áo của nó. Đưa tay che
ngang ngực , nó hét lên : ” Anh định làm gì , anh bị điên rồi à?” . Mặc
nó hét , anh đẩy nó ngã ra giường , lấy hết sức , tát anh một cái thật
mạnh , đẩy anh ra , nó lao về phía cửa.
Anh cười gằn : ” Cô mà cũng biết xấu hổ cơ à, hừ , sao hôm qua vào nhà nghỉ
cũng lão già kia thì không hét lên đi , sao lúc ấy cô cười tươi thế? Cô
cần tiền phải không ? Nói giá đi ? Như này đủ chưa?” . Nói rồi anh rút
ví lấy một xếp tiền 500 nghìn ném thẳng vào mặt nó. Nó đứng chôn chân ở
cửa , ôm lấy ngực , lắp bắp : ” Anh … anh nói cái gì ?”.
-” Đấy là việc làm thêm mới của cô à , cô sinh viên khoa văn trong sáng ,
ngây thơ? Đúng rồi , cô khoe tôi là tìm được việc làm thêm mà. Hài , cô
nghĩ tôi muốn lên giường với cô à , có lẽ cô cần học thêm kinh nghiệm
của đàn chị đi trước , may ra tôi chiếu cố, một con đ~” – Anh mỉa mai.
- ” Anh …tôi…tôi… kinh tởm anh.”
Nó chạy , chạy mãi cho đến khi đôi chân khụy xuống , mặc cho nước mưa táp vào mặt nó. Mưa , mưa có thể che giấu nước mắt nhưng sao không thể xoa dịu nỗi đau trong lòng …
Thái Nguyên có một đặc điểm rất lạ là mưa cuối tuần. Nó đã rất thích
thú với điều ấy , hôm nay nó định rủ anh đi ăn ốc xào mừng công việc mới
với nó. Vậy mà…
…Anh
– một sinh viên khoa thể dục thể thao. Bạn bè nó vẫn thường khuyên nó
không nên yêu con trai khoa này mà nhất là một công tử như anh. Nó bỏ
ngoài tai tất cả để đi theo tiếng gọi của trái tim. Và giờ đây nó cảm
nhận trái tim đang vỡ ra hàng trăm mảnh…
Những ngày tiếp đó , nó tránh anh , đôi khi thoáng ngó qua phòng anh , chỉ là
cánh cửa khóa im lìm. Có lẽ anh cũng không muốn gặp nó. Nó tập cho mình
thói quen ngồi học nơi ghế đá bờ hồ , mặc dù hơi ồn vì sinh viên đi lại
nhưng ở đó thoáng mát , khiến tâm hồn nó yên bình hơn. Có thể là nó cố
ép mình nghĩ thế để che đi những cảm xúc thật sự.
- ” Dạo này mày bị sao thế? Tính làm nhà văn hay sao mà suốt ngày ngồi đây mơ mộng ?” – Cô bạn thân của nó hỏi.
- ” Ừm , một gợi ý hấp dẫn đấy nhỉ ?”
-” Mày có tâm sự thì nói ra đi cho nhẹ lòng , có còn xem tao là bạn thân
của mày không đấy ? Mày cứ như này , tao lo lắm , mà công việc của mày
thế nào rồi , ổn không?”
-” Có được công việc này cũng là nhờ mày mà , mọi chuyện vẫn ổn , tao
không có gì đâu , chỉ là dạo này thời gian rảnh ít quá nên hơi bị áp
lực.”
- ” Có chuyện gì thì phải nói với tao đấy nhé, mà hôm nay không đi làm à , muộn rồi còn gì?”
Chào đứa bạn , hẹn một ngày sữa chua , nó đạp xe hướng đến khách sạn Phong Lan.
Nó
thấy anh ngồi ở cùng nhóm bạn , anh ôm eo một cô gái rất xinh, ăn mặc
thiếu vải. Anh gầy hơn , tóc nhuộm vàng, phì phèo điếu thuốc lá, cánh
tay trần để lộ hình xăm chữ “Thù”. Nó quay mặt đi , bước nhanh về quầy
lễ tân. Mặc kệ cho đám bạn của anh chỉ nó , chụm đầu bàn tán , thi
thoảng cười những tiếng rất khả ố , mỉa mai. Những bước chân dường như
nặng nề hơn. Khuất nơi cầu thang , nó ngửa mặt nhìn lên , ngăn cho giọt
nước mắt chực trào ra.
Dưới nhà , anh đẩy đứa con gái kia ra , tiến về phía chị lễ tân , để trước
mặt chị ta một tờ 500 nghìn , anh hỏi ” Con bé vừa nãy làm gì ở đây ,
thường đến giờ nào ?”
-” Anh hỏi cô Diệu Chi à , anh quen cô ấy ạ , cô ấy là gia sư cho con
gái của ông bà chủ chúng em , nhà ông bà chủ hơi xa nên thống nhất một
tuần cô ấy sẽ đến đây dạy cho em ấy 3 buổi …”
Không chờ chị lễ tân nói hết câu , anh lao ra chiếc xe phân khối lớn , rú ga ,
phóng đi , kệ những tiếng gọi í ới của lũ bạn đằng sau lưng. Mắt anh
nhòe đi , đầu anh quay cuồng. Anh nhắm mắt , tay lái loạng choạng ,
chiếc xe lao vào thanh chắn bên đường cao tốc.
Dù bố anh bỏ ra bao nhiêu tiền thì cũng chỉ nhận được cái lắc đầu của các
bác sĩ chuyên khoa . Anh phải cưa đi một bên chân. Tỉnh dậy , anh đập
phá mọi thứ trong tầm tay với , hơn một lần anh dứt hết những sợi dây
đang gắn trên người mình và đập đầu vào tường. Một kẻ tàn phế – cứ nghĩ
đến điều này và người con gái đã vì anh mà chịu những điều tiếng không
tốt , anh lại không thể thôi dằn vặt, thôi đay nghiến bản thân mình. Anh
không hề biết , luôn có một ánh mắt dõi theo anh qua ô cửa kính , để
rồi mỗi lần thấy anh tự hành hạ mình , người ấy lại ôm lấy ngực đau đớn.
Anh không muốn gặp nó , anh không thể chấp nhận được sự thật rằng mình
trở thành một kẻ tàn phế.
Ngày nào nó cũng đến , chỉ để nhìn anh từ xa. Mỗi lần nó lại mang tới cho anh một thông điệp , được ghi vào một tấm thiệp nhỏ.
” Khi đã hiểu rõ nguyên nhân, kết quả sẽ không làm ta bối rối ”
” Em vẫn ở đây , chỉ cần anh chọn nắm lấy tay em thêm lần nữa , em sẽ
không buông tay dù bất kì điều gì có xảy ra. Hãy cho em được làm đôi
chân của anh , để em bước trên những con đường anh muốn đi.”
…
Một ngày, cô y tá riêng mang đến cho anh tách ca cao nóng và mảnh giấy nhỏ,
là nét chữ của nó ” Cuộc sống cũng giống như một tách ca cao , có thể
uống nóng , có thể dùng với đá. Nếu như em thêm đá , không uống kịp thì
em sẽ phải đổ nó đi. Cuộc sống cũng vậy , có nhiều lúc phải bỏ đi một
cái gì đó , quan trọng là cách ta nhìn nhận. Nếu ta cứ gạt mình ra khỏi
cuộc đời rồi một lúc nào đó , chính cuộc đời sẽ gạt bỏ ta , ta sẽ trở
thành một kẻ bỏ đi không ai cần đến. Có lẽ , trong một thời gian nữa em
không tới với anh được, em phải về với mẹ , bố và Diệu Linh bị tai nạn
đã rời bỏ mẹ con em rồi. Anh gắng lên nhé, em luôn yêu anh. ”
Anh đuổi cô y tá ra khỏi phòng , lặng lẽ uống hết tách ca cao có vị mặn
của nước mắt. Anh xếp hết những tấm thiệp của cô vào một cái hộp bằng
gỗ nhỏ – là kỉ vật của người mẹ quá cố.
Nhiều ngày sau đó , người ta thấy một chàng trai kiên trì tập đi với đôi
nạng, thi thoảng chàng trai ấy cáu bẳn quăng đôi nạng ra xa rồi tự đấm
vào đôi chân mình. Sau đó, anh lại cố lê đến bên đôi nạng , dùng nó để
đứng dậy, mắt luôn hướng về phía cổng bệnh viện. Dường như anh đang
ngóng đợi một điều gì đó , để rồi hàng mi lại cụp xuống che đi nỗi thất
vọng.
…
Những ngón tay gượng gạo cầm bút , lần đầu tiên anh viết thư cho một người.
”
Em thương yêu, anh đã làm em tổn thương quá nhiều . Dù anh có làm gì
thì anh biết mình không thể bù đắp nổi những nỗi đau , những mất mát mà
em đang phải gánh chịu. Cô giáo nhỏ của anh à , em kiên cường lắm , em
mạnh mẽ lắm , em vẫn còn mẹ , hãy giúp bà ấy vượt qua nỗi đau mất mát
này. Anh tin , anh tin em sẽ làm được, chính em đã truyền cho anh nghị
lực để có thể tiếp tục sống , tiếp tục cố gắng. Em hãy làm một cô giáo
như em mong ước , là một niềm hạnh phúc cho Mẹ , em nhé. Thương yêu em!”
…
Anh từ bỏ khoa thể dục thể thao để thi vào khoa Giáo dục chính trị , trở
lại là sinh viên năm đầu, với bao nỗi vất vả nhưng anh vẫn kiên trì
không hề nản lòng.
…
1 năm sau
Vào một ngày hoa bằng lăng tím lặng góc sân trường Sư phạm , một chàng trai
ngồi thả từng cánh bằng lăng xuống hồ. Hôm nay là vừa tròn 3 năm ngày
nó nhận lời yêu anh. Anh tỏ tình bằng nhánh bằng lăng , bẻ trộm trong
sân trường. Anh khẽ nhắm mắt , nhớ miên man… Có cái gì đó đập khẽ vào
vai anh khiến anh choàng tỉnh. Trang sổ mở sẵn đưa ra trước mặt anh,
trên đó có cánh hoa bằng lăng ép khô. Anh đón lấy , lật nhanh , mắt anh
dừng lại nơi bài thơ ấy :
” Một ngày cho người em yêu nhất
Không biết dài bao nhiêu tiếng đây anh
24 giờ , ít nhiều em không rõ
Chỉ biết rằng ngày dành riêng cho anh
Con đường nhỏ dẫn vào căn phòng vắng
Riêng một người lẳng lặng gói niềm thương
Gửi theo gió đi nơi nào không rõ
Chỉ biết rằng nơi đó có anh thôi
Em nói rằng ngày chỉ dành riêng anh
Với yêu thương vẫn đong đầy nỗi nhớ
Thoáng chần chừ hình như em đã chững
Hai mươi sầu mắt đắng lệ hoen mi
Anh biết không … ngày chỉ dành cho anh ?”
Một vòng tay ôm choàng qua cổ anh thật chặt , anh nghe có tiếng thì thầm ”
Em đã trở lại , lợi hại hơn gấp hai và yêu anh hơn gấp bốn.”
- ” Em sẽ tiếp tục đi học chứ?”
-” Tất nhiên rồi , em chỉ xin bảo lưu kết quả một năm thôi , ngày mai em
sẽ lại lên lớp . Thầy cô và bạn bè giúp đỡ em rất nhiều khi em trở lại
học. Hừm , sẽ vất vả đây, không biết có ai chờ em sau mỗi giờ tan học không nhỉ?”
- ” Có cần một người tàn phế như anh không?”
Nó cốc đầu anh một cái đau điếng khiến anh xuýt xoa.
-” Anh ngốc này , lần sau mà nói thế nữa là em giận thật đấy nhá. Dù có
chuyện gì xảy ra thì anh vẫn mãi là người mà em yêu thương nhất.”
Trên cao , sắc tím bằng lăng lung linh trong nắng …