Sinh ra trong một gia đình giàu có,tiếng tăm đất Sài Thành. Cộng thêm vẻ đẹp cuốn hút đầy nam tính và cực ưa nhìn của mình. Mặc định được người đời gắn cho cái mác của một công tử hào hoa.
Luôn là tầm ngắm của lũ con gái tham tiền hám sắc kia.Về phía anh cũng chẳng khác gì họ.Có tiền thì việc làm phiền các cô gái chân dài hay gái làng chơi đối với anh là việc dễ như trở bàn tay.Vì thế mà ngày ngày anh càng lấn sâu vào các cuộc ăn chơi trác táng,vô bổ,đập đá phá ke.Một tử bột,luôn được bố mẹ nuông chiều,với anh trời chỉ bằng vung,muốn lên cung trăng chỉ là chuyện nhỏ.Một con người với vô số tật xấu khó bỏ mà dường như nó đã âm thầm,ngấm dần vào máu như kiểu thuốc phiện mà một khi đã nghiện là không thể nào cai.Không ai trong mắt anh được tôn trọng ngoại trừ bố và mẹ của anh.
Còn nó,những gì anh có thì dù chỉ trong mơ nó cũng không dám ước dẫu biết rằng người đời thường bảo mơ ước thì cứ ước mơ chứ ai có đánh thuế bao giờ.Sinh ra đã thiếu thốn tình cảm của cha,gia cảnh lại nghèo khổ.Mẹ nó vẫn hằng ngày chật vật làm việc kiếm tiền mưu sinh nuôi con.Về phần nó,là đứa ngoan hiền, hiếu thảo,học hành giỏi giang.Dù chỉ là sinh viên năm nhất nhưng nó đã tự đi làm thêm kiếm tiền học hành mong sao sẽ đỡ một phần ghánh nặng trên vai mẹ.Hai con người,hai tính cách,hai gia cảnh hoàn toàn trái ngược.
Rồi đến một ngày trời không mưa nhưng lại bão tố,những cơn gió rít lên từng hồi như tiếng ai oán khóc than.Sau ca trực đêm của mình,nó bước đi trên con đường vắng tanh,vắng ngắt...Mà dù có đảo mắt xung quanh cũng chẳng tìm thấy một bóng người*** n sợ,nó bước đi mà hai hàm răng như bập vào nhau bởi con gió lạnh run người.Vừa sợ,vừa tức mà lại bức xúc cho cái số của mình.Tự nhiên tự lành chiếc xe yêu quý của nó lại đổ bệnh khiến chủ phải khổ sở lết đi trong cơn gào thét dữ dội của gió.
Sau cuộc ăn chơi trác táng ở một quán ba X, anh rề ga ra về chầm chậm trên con đường nó đang đi.Thấy nó,với chiếc áo trắng,mái tóc buông dài rối bù bởi cơn gió lạnh cắt da cắt thịt kia,đang lơ mơ của chút dư âm còn lại sau cuộc vui chơi thác loạn.Thấy nó,anh chợt giật mình bừng tỉnh,bụng đinh ninh nghĩ là ma chăng,rề ga theo bước chân nó,anh an lòng bởi đó là người.Nghĩ nó chắc cũng giống như lũ con gái anh quen...Nhìn anh thế này chắc vài ba câu gạ qua gạ lại là anh có thể làm phiền nó rồi.
-Ê cô em,đi đâu mà khuya khoắt thế này,lên đây anh chở nào...
Cái giọng khàn đặc,nồng nặc vì rượi bia cất lên trong màn đem hiu quạnh,héo hắt.
Giật mình nó quay phắt lại,nhìn anh từ đầu đễn chân rồi lặng lẽ rảo bước nhanh hơn.
Thấy phản ứng thế anh phát shock,chưa thấy đứa con gái nào như nó.Anh thầm nghĩ,đã là gái rồi mà lại còn tỏ ra kiêu thế cơ.Nhếch môi cười khẩy,thấy mà tiếc thay cho nó,bỏ qua một công tử nhiều tiền như anh thì chắc nó cũng phải có tiền sử về mắt cũng nên.
Anh lại rề ga phóng vụt lên,chắn ngang trước mặt nó.Mặt lạnh tanh,anh nhìn nó mà như ăn tươi nuốt sống.
-Này em,sao em chảnh thế,hay là chê anh không có tiền???...Em cứ ra giá đi,bao nhiêu một đêm ???..
Ngước mặt nhìn anh mà như tóe khói ...Không nói lên lời....
-Này,sao thế em....
Tiến gần đến nó,anh sờ lên eo,định giở trò mèo...Theo phản xạ,nó táng cho anh ăn luôn cái tát ráng trời.
-Tôi không phải là gái, anh đừng có mà lải nhải hay mồi chài tôi..???
Nói rồi nó vội bước đi,để lại cho anh sự ngơ ngác khó hiểu.Cái tát rát mặt của nó khiến anh tỉnh cả rượu,nhưng đầu vẫn ong ong.Một mớ bòng bong hiện lên trong đầu.???
-Vậy cô ta là ai nhỉ,đêm hôm khuya khoắt thế này không phải gái đứng đường thì là ai nữa???Anh lẩm bẩm.
Không nghĩ thêm gì,anh lại rề ga.theo sau chân nó.
-Tôi nói rồi,tôi ....tôi....không phải là gái,anh đừng có biến thái nữa,đi đi....
Vừa nói mà mặt nó tái mét,cắt không ra máu,cố giữ bình tĩnh.Nhưng không được nữa rồi,giữa cái cảnh đêm khuya khoắt không một bóng người thế này,chỉ có anh và nó mà còn tỏ thái độ thế này thì kiểu gì cũng chết.Không còn cách nào khác,quay ngoắt 180 độ, bật khóc,nó quay lại nhìn anh...giọng như van xin...
-Tôi...tôi xin anh đấy....anh cho tôi về,đừng theo tôi nữa,tôi chỉ là sinh viên thôi.Không phải là gái,anh hiểu nhầm rồi....chắc là anh say quá,nhìn gà hóa quốc thì phải???
Nhìn bộ mặt mếu máo cộng thêm câu nói như van lơn, có phần đá đểu mình mà anh cũng phải bật cười...Một ý nghĩ đen tối hiện lên trong đầu, anh thầm nghĩ...nó sẽ là món mới trong khẩu phần ăn sắp tới của mình.Các loại con gái kiểu ăn chơi,thác loạn,hám tiền,hám sắc...anh đều nếm hết.Nhưng kiểu nhìn ngây thơ trong sáng,thánh thiện,ngoan hiền này thì anh chưa trải bao giờ.
Quay ngoắt thái độ,ánh mắt ấm áp anh nhìn nó.
-UK...anh xin lỗi nhé...
Chắc tại anh uống hơi nhiều,nên có thái độ hơi quá ...em đừng giận nhé.
Thấy thái độ của anh mà nó cũng phải ngạc nhiên,nhưng bụng vẫn đinh ninh anh là thằng dê cụ.Khẽ gật đầu,nó vội bước đi.
Anh gọi với lại:
-Đường này giờ vắng mà lắm thằng biến thái,nghiện ngập,hút chích..em đi một mình nguy hiểm lắm đấy.
Nghe anh nói thế mà nó thầm nghĩ anh chính là thằng ví dụ điển hình chứ còn ai,bỏ ngoài tai câu nói của anh nó vẫn bước tiếp.Khựng lại,nhìn về phía trước.Nó thấy có 3,4 bóng người đang ngồi lổm ngổm sau bụi cây.Cố đưa mắt nhìn,những bóng người đó,nó mới tá lả ra là mấy thằng nghiện hút thật.Những kim tiêm vứt đầy ở gốc cây.Không kịp suy nghĩ nó vội quay lại thì thấy ngay cái bản mặt anh.Đi cũng chết mà quay lại cũng die...Trán toát mồ hôi mặc cho gió vẫn rít lên từng hồi.Nhưng rồi nó đành đưa đến quyết định cuối cùng,quay đầu là bờ.
-Thôi thì đằng nào cũng chết,dù gì quay lại cơ hội sống vẫn cao.
Cái bản mặt của anh lại lù lù trước mặt nó.Nhìn nó anh khẽ cười,đúng là công tử bột có khác,anh tuy đểu giả nhưng nhìn mặt anh lúc này thì thật có thánh cũng chẳng biết bụng dạ anh ra sao.
-Khuya rồi đó,em lên đây anh chở về cho,anh thề,anh hứa,anh đảm bảo là anh không làm bậy đâu.
Anh nói thế,nhưng nó vẫn biết chắc điều gì sẽ xảy ra nếu ngồi lên xe anh.
Im lặng,nó không nói,không rằng,cúi đầu đi tiếp.Thấy thế anh gọi với lại.
-Ở trước đoạn kia có mấy thằng đang phê thuốc đấy,nếu em thích thì cứ việc nhích.
Nói rồi anh nổ máy,tính bỏ đi luôn thì nó đã vội quay ngoắt lại,trán đẫm mồ hôi chạy về hướng anh.
-Anh....anh cho em về với,em xin anh đấy....không....không là em...em chết...mai lại được lên trang nhất báo an ninh cũng nên...Nó vừa nói mà mặt mếu máo.Khiến anh cũng phải bật cười.
Nhìn mặt thì rõ là bi,mà nói trông đến là hài...Học hành chểnh mảng,văn ngu toán dốt nhưng hôm nay gặp nó thế này thì anh cũng hiểu chút đỉnh nào đó về ý nghĩa của từ "Bi hài".
-Hì,anh nói mà em lại không tin,cứ nghĩ xấu cho người tốt mà...Thế thôi,không lôi thôi nữa,ngồi lên anh chở về,trời lạnh quá rồi....
Đành ngồi lên vậy,nó thà thế nào cũng được,chứ cứ đi bộ thế này,lớ ngớ lại bị mấy thằng hút chích nó đâm cho phát thì lại khổ cho gia đình mà thương cho xã hội,có thêm một đứa HIV như nó cũng nên.
Ngồi trên xe anh,nó im thim thin thít,không nói năng gì.
-Xịch,xịch.....oái....chuyện gì thế này...chiếc mô tô của anh bị gì thế nhở.Chiếc xe dừng lại trước tòa nhà to lớn mang biển hiệu khách sạn RESTAR kia.Nó run cầm cập,trán toát mồ hôi.Toan bỏ chạy đi thì tay anh vội nắm lấy tay nó.
-Anh....anh là...là...đồ...đồ...biến thái,cáo đóng giả nai...anh...anh...
Nhìn nó,mặt anh nghệt ra.
-Ơ....ơ...em sao thế...hâm có thâm niên à...
-Tự nhiên chửi anh ???
-Anh....anh,nó nhìn anh,ánh mắt hình viên đạn.
Thôi,không tranh cãi nữa...đẩy xe đi,hôm qua mới đua,chưa kịp đưa đi bảo trì chắc là có vấn đề gì đó.
Câu nói của anh làm nó đơ mặt vài giây mới kịp bừng tỉnh,đúng là nó cũng tưởng bở quá mà...thôi đành cúi đầu đẩy xe cho anh chứ không thì nó cũng đã tìm luôn và ngay cái khe hở nào mà chui rồi.
-Ê,em có điện thoại không cho anh mượn tí...
-Nhưng làm gì ạ???
-Thì anh mượn,anh soi cái xe anh xem nó bị hỏng ở đâu ý mà...anh lại cười..
-À...vâng ạ.nói rồi nó đưa ngay cho anh cái con đập đá của mình.
-Anh cầm điện thoại nó bấm bấm gì đó,rồi mới soi xuống xe mình.
Xong rồi đó,anh trả này...Nói rồi anh rồ ga lần nữa thì xe đã ổn.Nó và anh vội leo lên xe phóng vi vu về nhà.
-Xong rồi nhá,đã trao trả nàng về nơi yên nghỉ cuối cùng...
-Anh...nó gằn giọng.
-Hì,anh đùa thôi,em về nhé,anh về đây...
Nói rồi anh phóng xe mà như xé gió,để nó đứng nhìn anh một lúc mà bần thần cả người.Bước vào nhà,mà hình ảnh,nụ cười của anh cứ chập chờn trong đầu nó.
Vén màn,chui vào giường,nhìn mẹ đang ngủ mà nó lại thương,nghĩ đến gia cảnh của mình,hình ảnh của anh nó lại thấy tủi.
Một ngày mới lại đến,những tia nắng hắt vào những lỗ hổng trên mái nhà lụp xụp của hai mẹ con,nó nheo mắt,đưa tay che mặt.Vục dậy cầm lấy điện thoại ,vội bấm xem giờ thì nó đã thấy một tin nhắn mới của số máy lạ.
-Buổi sáng tốt lành....người gửi:"Thanh niên đêm qua".
Nó chợt bật cười, anh nhanh nhẹn quá mà,thì ra mượn điện thoại là vì cái này ak.
Đưa những ngón tay thon dài của mình,miết nhẹ bàn phím nó rep lại cho anh.
Với những tin nhắn đều đặn...Thi thoảng có vài hôm dạo quanh phố phường hay đơn giản chỉ là cùng nhau nhâm nhi tách cà phê chiều tối.Nó cũng thấy ấm áp,nhìn vào mắt anh nó thấy tim mình như loạn nhịp.
Hết sáng thì lại đến tối,thời gian cứ thế trôi đi..Anh vẫn ăn chơi,bay nhảy như thường.Nó vẫn cố gắng học hành chăm chỉ,làm việc cật lực như lệ.Hai con người,hai công việc,2 cuộc sống hoàn toàn trái ngược.
Với anh,nó hoàn toàn khác so với các loại con gái anh đã từng quen.Không lòe loẹt phấn son,make up.Nhưng nó vẫn đẹp đến lạ kì,một vẻ đẹp trong sáng,thánh thiện,tự nhiên tựa thiên thần.Anh vẫn không bỏ được cái tật ăn chơi của mình,đơn giản là nó đã ngấm sau vào máu thì khó có thể nào cai.Chỉ khi những lúc buồn vu vơ hay kết thúc cuộc đua nảy lửa anh mới nhớ đến nó.Nó như một món ăn lạ vị.Chỉ khi anh đã chán ngấy các món sơn hào hải vị,thì anh lại nhớ nó,một món ăn bình dị nhưng đầy sức hấp dẫn.Với anh,nó không phải công cụ để làm phiền hay phục vụ nhu cầu cá nhân gì cả.
Những lần gặp nó,anh như lột xác thành con người hoàn toàn khác.Không phải là một chàng công tử ăn chơi trác táng mà anh lại biến thành một con người lịch lãm,học thức đến lạ kì.Một con người với hai mặt hoàn toàn trái ngược,anh có thể coi là một diễn viên xuất sắc hoàn toàn tốt trong vai diễn của mình.
Rồi đến một ngày,không biết tại sao anh lại ngỏ lời yêu nó.Phải chăng anh yêu nó thật,hay chỉ là buột miệng theo thói quen của mình, khi anh đứng gần một người con gái.Chỉ biết rằng khi nhìn vào mắt nó,tim đập dồn dập,miệng anh mấp máy,phải ba bốn lần anh mới nói ra câu.Đến nó cũng chẳng biết xử lý làm sao...Đành gật đầu đồng ý,không hề suy nghĩ.Cái chạm mặt quái gở,nhưng lại nhận lời yêu nhanh không kịp thở,Có lẽ là tiếng sét ái tình hay đơn giản là nó quá ngây thơ,ngờ nghệch khi tin anh,một con người 2 mặt.
Công việc thì cũng dần ổn định có thể đưa vào quỹ đạo.Lương cũng khá khẩm đủ để trang trải học phí của mình.Thì một tin bất ngờ,làm nó đơ người.Cửa hàng nơi nó làm bị đình đốn vô thời hạn với lý do to bự là nợ ngân hàng không có khả năng tri trả nên đành siết cửa hàng trừ nợ.
Mất việc,nó lang thang khắp mọi nơi,với hi vọng sẽ tìm được công việc mong muốn.Tình cờ,đang lơ ngơ bước trên con đường,nhặt được tờ rơi cần tuyển nhân viên tạp vụ ở khách sạn X.Nó như người sắp chết đuối vớ được cái phao.Việc làm của nó là bán thời gian.Công việc cũng tương đối đơn giản,nhẹ nhàng.Chỉ là dọn dẹp,lau chủi lại các phòng của khách sạn sau khi khách rời đi,khách mới lại tới.Lương tháng cũng tương đối cao so với một sinh viên năm nhất như nó.
Ngày đầu đi làm,nó hăng hái ,mặt thì hí hửng như bắt được vàng.Tích cực với công việc mới làm.Nó chăm chỉ lau từng li từng tí những hạt bụi trên sàn,kệ bàn đến các ngóc ngách của căn phòng.
Kết thúc một ngày làm việc đầy mệt mỏi nhưng lòng nó rất phấn chấn vì dù gì đi nữa công việc này cũng nhẹ nhàng hơn khối các dãy công việc ngoài kia,tiền lương cũng hậu hĩnh.Dắt chiếc xe đạp ra khỏi tầng hầm khách sạn,bất chợt nhìn về phía trước.Một chiếc xe mô tô đen kít khẽ lướt qua trước mặt nó.Người trên xe che kín mặt bởi chiếc mũ bảo hiểm dày cộm,phía sau là một cô gái chân dài,với chiếc quần không thể ngắn hơn,cộng thêm chiếc áo bó sát hở cả nửa người,đang ôm sát lấy người lái.Cố đưa mắt nhìn nhưng xe chạy quá nhanh nên dù là thánh cũng không thể nhìn rõ được mặt người lái.Nhưng sao chiếc xe lướt qua lại nó lại thấy thân quen đến thế.Là ai nhỉ,sao lại có chiếc xe giống xe anh thế.Khẽ lắc đầu.
-Chắc chỉ là nhầm thôi,ở cái Sài gòn này thì thiếu gì xe như anh...Đúng là làm nhiều quá hóa hoang tưởng mà.
Khẽ đưa tay đập nhẹ lên trán,nó dắt xe đi tiếp.Nhưng sao lòng nó có vẻ hoang mang thế nhỉ.
Bước về nhà,nó xà mình xuống giường,ngủ lúc nào không hay.Chỉ khi bụng kêu ầm ĩ nó mới tỉnh giấc,nhìn đồng hồ đã gần 2h.Nó vội đi tắm rửa và pha luôn gói mì ăn chống đói.
Đưa tay,vớ lấy chiếc điện thoại trên bàn.Nhìn vào màn hình,vẫn là trống trơn,không một cuộc gọi cũng chẳng một tin nhắn nào.Cảm giác hụt hẫng bao trùm cảm xúc.Tô mì nghi ngút khói cũng chẳng thể kéo nó về thực tại,xoa tan đi cảm xúc lúc này.
Biết là nó rất yêu anh,và cũng nghĩ anh sẽ yêu nó.Nhưng sao nó lại nhói đến thế.Anh bảo anh yêu nó,Nhưng vài ngày anh mới nhắn cho nó một tin.Hay chỉ những lúc anh buồn vu vơ,anh mới nhớ đến nó.Cảm giác mình chỉ là một món trò chơi,chỉ để dự bị những lúc anh cần thôi thì phải.Anh nói anh yêu nó,một câu nói nhẹ nhàng, không chút điểm nhấn nhưng nó lại gật đầu.Cái gật đầu không chút suy nghĩ của nó,khiến nó dần hiểu,không phải là nó thích hay cần tiền của anh.Mà thực sự nó rất rất yêu anh.Một trái tim mong manh,chỉ cần có một cơn gió nhẹ cũng khiến nó xao động.Anh là người đầu tiên mà nó yêu.Biết rằng lần đầu gặp anh không phải là sự ấn tượng tốt đẹp gì cả.Nhưng nó vẫn cứ yêu,yêu tha thiết,yêu da diết,yêu cuồng nhiệt.
Một cô gái đã thiếu thốn tình cảm của gia đình.Bắt gặp anh,một con người có duyên với các cô gái,tất cả họ đều đã từng đến rồi lại đi qua tay anh,có lẽ là không đếm xuể.Nên việc nó yêu anh sâu đậm đến thế cũng không phải là việc khó hiểu.
-Haiiiiiza......Mày bị gì thế này....Tự nhiện suy nghĩ lung tung....
Khẽ đưa tô mì lên,mà giọt nước mắt đã lăn dài trên má.
Nghẹn ngào,nó cố đưa những sợ mì nóng hổi còn bỏng rát vào miệng,nước mắt lã chã tuôn rơi.
-Không phải là khóc mà...mì nóng mà bỏng thôi....Không phải khóc.....
Nhưng sao nó lại nghẹn thế,bật khóc...cái khóc nghẹn ngào,cố không thành tiếng.Tim như thắt lại.Nhớ anh....nhớ lắm...vùi đầu vào công việc,nhưng nó vẫn nhớ anh....làm sao đây,nhớ anh thì nó phải làm sao...Đã yêu là phải chấp nhận mà.
Khẽ đưa tay,bóp nhẹ lên ngực,nó tự trấn an mình,
-Yêu là phải chấp nhận thôi.
Và rồi ngày mới lại bắt đầu,khởi đầu của môt ngày bận rộn,tấp nập không có anh.Hi vọng học hành,công việc sẽ nó nguôi ngoa nỗi nhớ.
Tan học,nó vội đến chỗ làm thêm.Công việc lại bắt đầu như thường lệ,lau chùi các phòng trong khách sạn từ 200->210.Vùi đầu lau chùi,nó làm như thiêu thân.
Tiến đến phòng 205,Cửa phòng đóng kín,nhưng chưa chốt cửa.Đắn đo suy nghĩ,nó vội đẩy cửa bước vào.
-Oái,tôi....tôi....tôi...xin lỗi ạ,nó cúi mặt,vẻ hỗi lỗi.
-Lần sau vào thì phải gõ cửa chứ,không biết phép tắc gì cả.
Giọng chua chanh của cô gái làng chơi cất lên với chiếc khăn mỏng manh quấn trên người cô ta.
-Chuyện gì ầm ĩ thế em....
Anh bước ra với chiếc khăn cuốn dưới,trên đầu là chiếc khăn bông đang xoa mái tóc ướt nhẹp của mình.
Nhìn anh từ xa,từ phòng tắm bước ra.Không chút cảm xúc,ánh mắt đơ dần,hai hằm răng như bị tiêm thuốc tê,cứng đờ ra.Không thốt lên lời,tim nó như bị bóp nghẹt.Chạy vội ra ngoài,bất cẩn,tay nó đập vào chốt cửa.Máu chảy dàn dụa,không chút đau đớn,nó chạy trong vô thức.
-Ai vừa chạy từ phòng mình ra thế em???,đưa khăn lau tóc,anh nhìn cô gái.
-À,cái con lau dọn khách sạn chứ ai,cái loại vô học ý mà,không biết phép tắc gì cả.
Vừa nói,cô ta vừa đưa tay sửa lại chếc khăn trên người...
Thôi,kệ nó đi mà,anh khẽ đến gần hôn nhẹ lên người cô ta...
Còn nó,giờ thì ngồi một xó trông góc tối nhất ở sân thượng,nước mắt cứ rơi,máu cứ chảy không chút đau đớn.Trái tim mong manh của nó đã bị chiếc dao hai lưỡi của anh xuyên thủng mất rồi.
Tim đang rỉ máu,đau đớn gấp trăm nghìn lần vết thương trên tay.Khóc một lúc,nó thiếp đi lúc nào không biết.Chỉ khi tỉnh dậy đã gần rạng sáng.Lết từng bước đi,nó uể oải dắt chiếc xe cọc cạch ra về.
Lại là chiếc mô tô đó,người lái chính là anh, người ngồi sau không ai khác,chính là cô ta.Tim thắt lại,dắt xe đi,nó như vờ không biết,không nhìn thấy gì.,kéo chiếc mũ xụp xuống mặt mình.
Vội chạy xe đên trường,nó lại lao đầu vào học,quên đi những gì đã nhìn thấy,những gì đã nghe được,mong sao sẽ quên được anh,quên tât cả về anh.
-Tít....tít...
Chuông điện thoại reo lên
Vội mở tin nhắn.
-Anh nhớ em,mình gặp nhau nhé.
Người gửi là anh.
Cất vội điên thoại,đưa mắt nhìn bảng,nhưng trong đầu lại là hình ảnh của anh,nụ cười đấy,ánh mắt ấy không sao quên được.Nhớ lại chuyện tối qua khiến nó bừng tỉnh,tim thắt lại,khẽ cắn chặt môi,nước mắt mạn chát lã chã tuôn rơi.
-Không được.....không được nhớ....không....
Cả giảng đường,hàng trăm con mắt nhìn nó.Vội thu dọn sách vở,nó chạy đi,đạp xe về nhà.Nhưng không hiểu sao,nó khựng lại,quay về phía sau,hướng về nơi anh và nó thường gặp.
Một quán cà phê bình dị,tiếng suối chảy róc rách,trong các ngách đá nhân tạo,khiến nó như thả lòng vào trong dòng nước đang chảy.
-Ừ thì là yêu anh....đã yêu là phải chấp nhận...ngả người về phía chiếc ghế được đan bằng cọ,nhẹ nhàng...bồng bềnh...khẽ khép đôi mắt đang dần ngấn lệ của mình.
-Em.....em....
Khẽ đập vào vai nó,anh nở nụ cười trông thật thánh thiện.
-Giật mình,vội mở măt nhìn anh.Nụ cười ấy lại làm tim nó rung động,làn gió nhẹ khẽ lướt qua trái tim mong manh của nó.
Anh là người hay là thần thánh,làm trái tim mong manh vừa rỉ máu nay đã kịp rung động và nhanh lành đến thế.Chỉ cần nụ cười ấy,ánh mắt đấy thôi.
-Anh....anh...đến rồi à..
-Uk...anh đến rồi.
Anh lại cười,đôi mắt biết nói,chỉ nhìn nó thôi,nhưng khiến nó đã tan chảy dù trước đó tưởng chừng đã đóng thành băng.
-Sao...sao hôm nay anh mới nhắn tin cho em...
Đưa đôi mắt hờn trách nó nhìn anh.
-Anh cười,khẽ xoa lên mái tóc nó.
Mình đi dạo em nhé,kéo tay nó đi...Đội chiếc mũ bảo hiểm ,khẽ nhéo chiếc mũi xinh xinh của nó.
-Xong rồi....đi thôi,Nó và anh vi vu khắp phố xá Sài gòn.Dừng xe tại cầu Ánh Sao,thơ mộng.cởi chiếc mũ bảo hiểm nó ra.Anh và nó cùng ngồi trên xe.Cầm tay,anh hôn lên bờ môi của nó.
Khẽ thì thầm vào tai :
-Em này,anh yêu em,và anh cần em lúc này,những lúc anh tuyệt vọng nhất,người anh nghĩ đến chính là em đấy,em biết không.
Tựa đầu vào vai anh,những hình ảnh xấu xa của anh dần tan biến,chỉ để lại trong nó là những câu nói mật ngọt,những hình ảnh tốt đẹp của anh.Yêu anh quá rồi,mù quáng rồi,bất chấp anh thế nào,nó vẫn yêu.Anh ăn chơi.lêu lổng,nhăng nhít,hai mặt,giả tạo.Nhưng đã lỡ yêu anh rồi,yêu anh quá nhiều đã thành mù quáng.Chấp nhận hết,bỏ qua hết,miễn trong anh có nó,à..mà không một chút thôi cũng được.
Một ngày qua đi,lại càng thêm yêu anh nữa.Vẫn là học hành và công việc.Cứ thế tiếp diễn qua đi,tiếp tục công việc lau chùi...Lại là n lần nó nhìn thấy anh đi vào khách sạn nơi nó đang làm ,cùng với n các cô gái khác nhau.Tất cả họ đều hơn nó về cả ngoại hình lẫn nhan sắc.Nhưng nó vẫn chuyện bỏ ngoài tai,mắt thì làm ngơ.Coi như không có chuyện gì.Ngoan ngoãn lau chùi dọn dẹp.Ngay cả căn phòng của anh và các cô gái đã trải trong đêm.
Chấp nhận mà,yêu mà,phải chấp nhận chứ....Tự nhủ lòng mình...Tay vẫn cố lau chùi gọn gàng sạch sẽ căn phòng đấy.Biết anh là thế,nhưng nó đã chọn anh,thì phải chấp nhận...yêu anh mù quáng.
Rồi dần dần thì bản chất cũng dần hé mở. Anh diễn rất đạt,anh rất thích nhưng thực sự tiếc.Nó không thể hợp với anh.Đó chỉ là vai diễn,thể hiện sự phá cách của anh thôi,cũng chẳng lâu bền gì.Ăn chơi cứ việc ăn chơi,gái gú là chuyện thường ngày.Với nó,anh chỉ xem gió thoảng mây bay.Chỉ là cơn gió lạ mà anh cần đến những lúc nóng bức,mệt mỏi nhất.Những lúc như thế,anh lại nhớ nó,như một liều thuốc an thần sau khi bị stress giai đoạn cuối.Còn nó,luôn nhẹ nhàng,êm ả.Không tỏ vẻ yêu anh đến cuồng nhiệt,nhưng cũng không thể nói nhạt như nước ốc.Tình cảm nó giành cho anh như chiếc điều hòa một chiều vậy.Luôn giữ tình cảm ở mức tốt nhất có thể giữa anh và nó.Sẵn sàng,bất chấp khổ đau để hâm nóng tình cảm lúc con người ta cô đơn,lạnh lẽo nhất.Nhưng lại không có đủ lạnh nhạt, khiến người khác phải suy xét lại những gì họ gây ra.
Blog Tình Yêu : Anh Muốn Em Sống Sao..
Blog Tình Yêu : Anh Muốn Em Sống Sao..
Nhưng rồi,từ bao giờ.Cái chiêc điều hòa một chiều của nó.Đã khiến trái tim băng giá,tưởng chừng như chai lì khi tiếp xúc với phụ nữ nay lại đã tan chảy.Chưa bao giờ anh biết yêu ai,ngoài hai từ "Tình đêm".Đến một ngày anh gặp nó,diễn một vở kịch trong vai diễn xuất sắc của mình,anh lại có cảm tình với nó,yêu nó lúc nào không hay nữa.Chỉ biết những lúc anh buồn,hay chán nản.Vô thức,anh nhớ đến nó.
.Nhưng thói quen ăn chơi của anh đã dần thành bản chất khiến anh sa đọa.Vẫn là các cuộc ăn chơi trác táng.Để rồi dư âm còn lại là một con người trong trạng thái say khướt.Vô thức anh bấm số gọi nó.
Cô bé với thân hình nhỏ bé,kề bên anh trong dáng vẻ cao ráo nhưng lại ngả nghiêng,say khướt.Quàng tay anh lên cổ mình,nó cố lết từng bước siêu vẹo trên đường vắng tanh đã quá nửa đêm, mong sao tìm được chiếc taxi.
-Taxi!!!
Chiếc taxi dừng lại,khẽ kéo anh vào xe,vội ngồi vào chỗ.Đưa tay lên trán,lau mồ hôi,nó thở dồn dập.
Cuối cùng thì cũng đến nhà anh,nó bấm chuông liên tục.Không ai mở cửa…Vội lay người anh.Vẫn cái giọng lè nhè,khàn đặc,nồng nặc mùi rượi.
-Không có ai ở nhà đâu,chìa khóa này!!!
Nhìn anh,nó thở dài ngao ngán,lấy chiếc chìa khóa từ tay anh,nó mở cửa nhanh chóng.Dìu anh về phòng.Nó như thở phào nhẹ nhõm.
Lấy chiếc khăn ướt,đắp lên trán anh.nhìn anh chăm chú,từng khía cạnh của khuôn mặt.
Biết anh là thế,nhưng nhìn vào khuôn mặt ấy,ánh mắt đấy.Nó lại càng yêu anh thêm,yêu anh quá mất rồi,yêu anh đến mù quáng.Bất chấp anh là người thế nào,tính tình ra sao.nhưng nó vẫn cứ yêu.Phải chấp nhận thôi mà.
Tựa vào tay anh,nó ngủ lúc nào không biết.Chỉ biết đến khi tay anh đã mỏi nhừ,tê đi,khẽ mở mắt.Anh đã thấy nó ngồi ngủ ngon lành.Đầu vẫn còn đau,dư âm của ngày hôm qua.Nhìn nó,tim anh xao xuyến,hình như là yêu nó mất rồi.Cảm giác khi bên cạnh nó,hoàn toàn khác so với các cô gái khác.Một cảm giác an lành,như thả hồn mình trong gió.Không phải là cảm xúc của dục vọng mà đó là cảm xúc của tình yêu.Bên nó,anh thấy nhẹ lòng là bao.Tuy có phần giả tạo khi phải nhập vai diễn nhưng cảm xúc anh giành cho nó là thật.Anh yêu nó thật rồi,yêu theo đúng nghĩa của yêu.Vuốt nhẹ mãi tóc nó anh khẽ cười,không phải cái nhếch môi,hay nụ cười nửa miệng mà là nụ cười đến hiền lành,thánh thiện cyar anh.
-Ơ,anh dậy rồi à!!
Khẽ vục dậy,đưa tay dụi mắt,nó nhìn anh.
-Uk…anh dậy lâu rồi…
-Ah…mà em hôm nay có đi học không???
Vớ chiếc điện thoại,nó há hốc mồm….
-Thôi,chết rồi!!!Em chuẩn bị trễ rồi.
Nó như hét lên khiến anh giật mình,thôi thì không còn cách nào khác.Đành phải hộ tống nó về nhà chuẩn bị đồ đạc rồi lại hộ tống nó đi học vậy.
Chở nó đến trường,anh đi về nhà mà tâm trạng như lâng lâng.Chưa bao giờ anh có cảm giác lạ như thế cả.Chắc có lẽ,ai cũng sẽ có cảm giác như thế khi chở người mình yêu theo đúng nghĩa.Tự nhủ lòng mình.
-Chắc là từ nay mình sẽ tu tâm dưỡng tính thôi,sao cho phù hợp với em nó.
Bất chợt anh lại cười,một nụ cười tủm mà nếu người khác nhìn vào chắc hẳn sẽ bảo anh bị dở cũng nên,tự dưng tự lành lại cười một mình.
Về nhà,anh lao vội lên giường nằm ngủ mà mơ màng đến nó,nghĩ đến nó là anh lại cười,hình ảnh nó cứ chập chờn quanh đầu.Thiu thiu,anh đi vào giấc ngủ.
-Tít…tít…
Chuông điện thoại kêu lên,lờ mờ…Vớ chiếc điện thoại đầu giường…anh lè nhè nghe máy.
-Alo…
-Tao Cường đây!!...giọng thằng bạn cất lên
-UK…có gì không??
-Mày ngủ à,dậy đi…mau ra đường Dx đi,nhóm mình đang có kèo với thằng Hải Trọc.Mày ra đua đi,nhóm mình có mỗi xe mày ngon nhất…giọng thằng bạn như gấp rút,thôi thúc anh.
Chưa để nó nói hết câu,anh đã vội ngắt lời,đơn giản là vì giờ này anh phải chuẩn bị đón nó đi học về.Với lại anh cũng tự nhủ lòng mình là sẽ thay đổi vì nó.
-Không!! Tao không đi,với lại từ sau đừng gọi tao nữa.
Nói rồi,anh vội tắt máy.
Chuông điện thoại lại reo lần 2.
-Tao đã bảo rồi,mày đừng gọi tao nữa!!
Anh gằn giọng.
-Mày bị gì thế,thôi thì coi như hôm nay là lần cuối đi mà,vì bạn bè đi,tao đã lấy tiền cọc trước rồi,năn nỉ mày đó.Giọng thằng bạn như van lơn.
Đắn đo một lúc anh cũng đành đồng ý,vì anh hiểu rõ tính tình của thằng Hải trọc như thế nào và thằng bạn mình sẽ ra sao nếu như nuốt lời nó.
-Thôi được rồi,tao sẽ giúp…Nhưng tao nói trước,đây chỉ là lần cuối,không có lần 2 đâu.
Đến địa điểm nơi đã hẹn,nhìn từng khuôn mặt của đối thủ,nhếch môi anh cười khẩy.
-Toàn bọn trẻ trâu,đã rẻ rách mà tỏ ra phong cách.
Đội mũ bảo hiểm lên đầu,anh phóng xe đến chỗ đường đua.
Chiếc cờ phất lên,cũng là lúc anh dồn hết mình,đưa tay lên tay ga xe,anh kéo hết mức có thể,chạy một đoạn dài.Mắt anh mờ đi,đầu anh lại quay cuồng,Có lẽ là do chút dư âm của ngày hôm qua.Trước mặt anh là một cái bóng đen,mờ mờ ảo ảo,cố chớp mắt,nhưng anh vẫn không thể xác định được phương hướng chính xác chiếc bóng ở đâu.
-Rầm,một màu đen bao trùm.
Chỉ biết khi anh mở mắt ra đã thấy một màu trắng xóa,một mùi là lạ.Đảo mắt nhìn xung quanh,anh mới biết mình đang nằm ở viện.
-Ôi con tôi,con có làm sao không?
Giọng mẹ anh cất lên,đôi mắt ngấn lệ của mẹ,khuôn mặt lo lắng của bố.
Một cảm giác ấm áp, sau bao năm anh mới nhận thấy tình cảm gia đình.Cố gượng dậy anh đưa mắt như tìm một ai đó.
Không ai khác,ngoài bố mẹ mình sao?.Hụt hẫng bao trùm quanh anh,chưa bao giờ anh cảm thấy như bây giờ,có bố,có mẹ nhưng sao anh vẫn thấy lẻ loi và cô đơn đến thế,anh cần một ai đó,mà không cần đoán cũng biết là nó.
Một tuần trôi qua,anh trông ngóng,chờ đợi nó.Chi cần nhìn nó thôi,anh cũng an lòng rồi.Nhưng sao không thấy nó,dù anh đã nhắn tin đến gần nát bàn phím nhưng cũng không thấy nó trả lời.Dù chỉ một tin,môt tin nhắn thôi.
Trong cơn mê man anh nhìn thấy nó,đến cạnh bên anh.Nhưng ánh mắt của nó nhìn anh lại là ánh mắt của sự hận thù.Nó nhìn anh mà như đay nghiến,nước mắt nó chảy thành máu đỏ tươi.giật mình,anh tỉnh dậy.Vầng tráng ướt mồ hôi,tay chân anh như rã rời.
-Sao,chết rồi à!!
Giọng mẹ anh thốt lên,phá tan cơn ác mộng của anh.Khẽ lau mồ hôi trên trán,anh uống vội cốc nước trên bàn lấy lại tinh thần.
-Chuyện gì thế mẹ!!!
-À…Không có gì ,nhưng mà mẹ nói cho mà biết ,từ sau đừng có mà đua với độ nữa ,người con tông hôm trước đã chết rồi kìa.
Đưa ánh mắt dọa nạt,mẹ nhìn anh.
Đơ mặt vài giây,cổ họng nghẹn đắng.Cảm giác tội lỗi bao trùm quanh anh.Hình ảnh cái bóng chập chờn quanh anh.Đầu anh lại đau,quay cuồng.Xoa đầu,anh nhăn mặt.
-Sao thế !!…con bị gì à…thôi nghỉ đi…mọi chuyện đã có mẹ lo rồi.con đừng suy nghĩ nữa.
Khẽ xoa nhẹ lên vai anh,mẹ nói đầy chắc nịch.
-Con không sao đâu??Nhưng mà mẹ biết người con tông phải là ai không?
Mặt lo lắng,anh nhìn mẹ.
-Người con tông phải là một bà,đứng tuổi,gia cảnh khó khăn,nên chắc họ không làm khó mình đâu con ạ.Mẹ anh an ủi.
Nhưng sao anh lại có cảm giác tội lỗi tột cùng thế này,anh cũng không biết tại sao lại thế.Chợt nhớ về nó,nhớ về giấc mơ,đầu anh lại đau như búa bổ.
-Này,con làm sao thế ?
Mẹ anh nhìn anh đầy lo lắng.
-Con không sao đâu,con cần yên tĩnh một tí.
Quay đầu vào tường,anh vờ ngủ nhưng thiếp đi lúc nào không hay.Trong giấc mơ,anh lại thấy nó đến gần bên anh nhưng rôi lại vụt mất.Anh giật mình thức tỉnh.Nhìn xung quanh hi vọng nó sẽ ở đâu đây.Thất vọng,không một bóng người trong căn phòng lạnh lẽo này.
-Sao cơ !! Người nhà bà ấy mất tích à...?
Giọng mẹ anh lại một lần nữa phá tan suy nghĩ của anh.
-Lại chuyện gì vậy mẹ.
Anh gọi với ra ngoài phòng.
Nghe con trai hỏi mình,bà chạy vội vào phòng.Ngồi xuống giường anh.. Mẹ nói trong gấp gáp,pha chút hoảng loạn.
-Uk con ơi!!!.Người con tông phải đã chết ngay sau đó.Chỉ biết khi đến nhận xác,mẹ thấy có một cô gái đến bên cạnh bà ấy.Khóc lóc thảm thiết.Nhưng ngay sau đó thì lại biến mất.
Nói đến đây,mặt bà tái mét.
-Mẹ nghĩ cô gái là con của bà ấy,mẹ muốn đến gần để an ủi.Nhưng sợ cô ta quá kích nên không dám tới gần.
Nghe mẹ nói thế mà lòng anh nặng trĩu.Lương tâm căn rứt.Cảm giác tội lỗi,hối hận tất cả bao trùm quanh anh.giờ đây,đến chính anh cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.Chỉ vì một phút nông nổi,anh đã cướp đi quyền được sống của một con người,người mẹ của một đứa con.Trách bản thân mình sao quá ngu xuẩn,tất cả là vì mình.Anh vò đầu vò tai,mắt anh hoe đỏ.
Mẹ anh thấy thế,cũng phát hoảng vì con mình.Chưa bao giờ bà thấy anh thế.Dù có điều gì xấu xa,tồi tệ nhất xảy đến với anh.Anh cũng không bao giờ thê này.Ôm lấy anh,bà đập nhẹ vào lưng,không ngừng an ủi.
-Thôi nào,không có gì.Mẹ và con sẽ bù đắp cho cô ấy mà...thôi nào....
Thời gian trôi đi,cũng đến 49 ngày mất của bà ấy.Anh và mẹ cùng đi cúng viếng.Ông tài xế dừng xe.Trước mặt anh là chiếc cổng nhà quen thuộc.Đơ người,miệng anh lăp bắp.Không nói lên lời.
-Sao....sao ...sao lại ...thế này!!
Không để anh nói hết câu,mẹ đã kéo anh vào trong.Người anh lúc này như không phướng hướng.Mẹ kéo đi đâu thì anh theo đấy.
Bước vào trong nhà,Tim anh như bóp nghẹt,cổ họng nghẹn đắng,cơ mặt anh như đóng băng.Phía trước mặt anh là nó.Trong chiếc khăn trắng trên đầu.Nhưng không phải là đôi mắt to tròn,trong sáng như trước nữa.Đôi mắt nó giờ đây đã không còn như trước,mắt nó đã mù.Sau khi biết tin mẹ mất.nó đã khóc trắng đêm,từ ngày này qua ngày khác.Nhưng chỉ đến khi nó biết,người gây ra cái chết cho mẹ nó lại chính là anh,nước mắt của nó đã không phải là chất lỏng thông thường mà là máu.Khóc trong tình yêu và cả sự hận thù.
Đôi chân anh,vô thức tiến gần đến nó.Đưa tay,anh khẽ sờ nhẹ lên đôi mắt ấy.Giọt nước mắt anh rơi.Nó đang gõ mõ,vội dừng lại.Một cảm giác thân quen,nhưng đầy mùi hận thù bao trùm quanh nó.Là anh,nó biết đó là anh.Nhưng nó vẫn không ngừng gõ tiếp.Tiếng gõ của nó như những tiếng trách ai oán.
Một không khí ảm đạm,lạnh lẽo cả ngôi nhà.Không một tiếng nói.Chỉ là những cái gật đầu,những cử chỉ nhẹ nhàng ở đây.Đơn giản là mọi người đều muốn nó được yên tĩnh cầu siêu cho mẹ.
Cả buổi hôm đấy,anh như người mất hồn.Chỉ đưa mắt nhìn nó,rồi lại nhìn lên tấm ảnh mẹ nó.Anh không nói không rằng một câu.Mẹ đưa anh về nhà,thấy anh như thế.Mẹ anh cũng lo.Chỉ sợ con mình hoảng quá hay bị ma ám cũng nên.Bà chăm chút anh từng tí.Cho đến các ngày sau đó.Anh vẫn như đứa tự kỉ,ánh mắt vô hồn.Chỉ ở lì trong phòng.Cả nhà anh cũng sốt ruột,lo lắng.
Đang nằm trên giường,bất chợt anh vùng dậy.Chạy vội ra ngoài.Trong sự bàng hoàng của cả nhà.Không hiểu sao anh lại chạy đến nhà nó.Anh gọi nó không ngừng.Nhưng không ai trả lời.Căn nhà lạnh lẽo,vắng ngắt.Không một bóng người.Gặp ai,anh cũng hỏi nó.Biết hôm nay là ngày nó quy y cửa phật.Không để họ nói hết câu,anh chạy vội đến chỗ nó.
-Trúc!!!
Tiếng anh thét lên mà khiến mọi người trong chùa phải giật thót mình,nó cũng biết đó là anh.Nhưng nó vẫn bình thản đến lạ kì.Tiếp tục tiến hành nghi lễ quy y của mình trong khi anh không ngừng gào thét tên nó.
-Trúc!!!anh xin lỗi em....anh đáng chết,anh xin lỗi em..Em đừng thế nữa...Trúc!!! Trúc ơi...
Một sư thầy bước đến,tiến gần về anh.Khẽ đập vào vai anh:
-Con đừng như vậy nữa,cô ấy có duyên với phật,số phận đã định. ắt không thể thay đổi được đâu con ạ.
Đặt bức thư lên tay anh,sư thầy quay lại,tiến gần về nó,Tiếp tục niệm kinh.
Còn anh,cầm bức thư trên tay...vội giở ra đọc.
Chào anh,người em yêu và hận.
Em viết thư này,cũng là lúc em gửi thân vào cửa phật.Chỉ có ở đây,tâm em mới sáng.Em sẽ không còn khổ đau của thế phàm tục.Yêu anh,là sự mù quáng,bồng bột của em.Mọi khổ đau và tủi nhục em đều chấp nhận được.Những gì anh làm,những gì anh gây ra em đều nghe,em đều nhìn và em đều biết.Nhưng em vẫn chấp nhận hết.Đơn giản là vì em mù quáng hay cũng có thể là em đã quá yêu anh .Nhưng những gì anh gây ra cho mẹ em,lại là tội lỗi.Nếu việc này mà em vẫn chấp nhận anh thì thực sự em đã mắc tội lỗi chứ không đơn thuần là chập nhận đau khổ nữa đâu anh.Tội lội anh gây ra cho em,em đều chấp nhận bỏ qua.Nhưng những gì anh gây ra cho mẹ em,cũng là một tội lỗi em gây ra cho mẹ,buộc em phải hận anh chứ không phải là cúi đầu chấp nhận.Đau khổ ,tội lỗi,chấp nhận và hận thù em đều nếm trải rồi.Nhưng tội lỗi và hận thù là điều khó quên nhất .Vậy nên,anh mất em,em xa anh thì tất cả sẽ tan biến,
Anh hãy để tội lội và hận thù của ta được hóa giải nơi cửa phật.Vì chỉ có ở đây,em mới không còn đau khổ và hận thù.Nên xin anh đừng để mất đi tia hi vọng và ước nguyện cuối cùng này.
Xin anh đấy!!!
Trúc.
Bức thư rơi xuống và bay đi trong làn gió lạ.Một người đàn ông tựa vào cây liễu của chùa,giọt nước mắt tuôn rơi.Cô gái,mái tóc đã buông lơi trong tiếng kinh cầu cửa cửa phât,
HẾT.
Ngoài lề:Thực sự,truyện này mình viết nó bị đứt quãng,tụt cảm xúc ba bốn lần.Ban đầu mình nghĩ truyện này sẽ là môt..Nhưng nghĩ lại nếu vậy thì cũng nhàm chán j câu truyện tỉnh cảm viết tặng người bạn của mình.Xong rồi lại muốn chuyển tải thành truyện ma.Và rồi đưa đến một câu truyện đến ngay bản thân mình cũng chẳng biết nó là theo thể loại nào nữa.Nhưng dù gì bét nhất ý nghĩa của nó cũng giống với câu chuyện tình lâm li bi đát của đứa bạn mình.Qua đây mình cũng xin gửi gắm đến các bạn một thông điệp."Trong tình yêu,biết chấp nhận mới là điều cao quý.Nhưng khi đã quá giới hạn đến với bến bờ tội lỗI bên kia sẽ là hận thù,khó mà hóa giải".Vậy nên bác nào đang yêu,thím nào đang thích thì hãy trân trọng lấy tình cảm nhé.
P/S:Truyện của một đứa chưa biết yêu là gì đâm ra nó xàm xàm thế đấy,mong các bác thông cảm.Đóng góp nhiệt tình và nói cảm nhận khi đọc truyện mình nhé.Bác nào chỉa sẻ xin nhớ ghi nguồn,giờ thì đã muộn,mình xin rửa tay gác phím.