"Chuyện hôm qua như nước chảy về Đông, mãi sao ta không sao giữ được..."
***
Lúc bé nhà tôi có cái ti vi màn hình lồi thời nhà Tần đặt trang trọng giữa phòng khách. Đó là thế giới của tôi mỗi tối, sau khi học bài xong, cả nhà sẽ ngồi quây quanh để xem phim, uống trà và ăn bánh.
Kênh tivi chẳng có nhiều, VTV1, 2, 3 và Hà Nội. Nhà thằng bạn tôi thế quái nào còn bắt thêm được cả đài Hà Tây, khoe loạn lên, kể cũng cay nhưng kệ. 4 kênh với tôi ngày đó là quá đủ rồi, phim nào cả nhà cũng ngồi xem nuốt từng lời, thuộc từng tình tiết, theo dõi từ đầu chí cuối chứ không có như bây giờ.
Bây giờ tôi không xem tivi, trừ thời sự và đá bóng, còn đâu tôi không xem chương trình ti vi nào. Tôi cũng không biết người ta cứ phải quảng cáo mấy trăm kênh làm cái quái gì? Về cơ bản khi tôi chuyển đến kênh thứ 30 - 31 gì đó là tôi nhém điều khiển sang một bên và đi ngủ rồi. Tivi với tôi giờ có cũng được, không có cũng chẳng thiếu. Không có mạng mới đáng sợ chứ...
Trở lại với cái tivi ngày xưa.
Hà Nội hồi trước tuần chiếu Bao Công 2 lần, mẹ ôm tôi vào lòng ngồi xem, tôi thích anh Chiêu lắm, dù lắm vụ cũng sợ thật (điển hình như cái vụ quái gì có cương thi nhảy tưng tưng bùa dán mặt xanh đỏ tím vàng kinh dị vãi) nhưng nhờ có anh mà tôi thêm can đảm ngồi xem tiếp. Đó gần như là giây phút tuyệt vời nhất trong quãng thơ ấu của bản thân, thời gian trôi qua hàng tuần tính bằng số tập Bao Công chiếu với giọng thuyết minh phim thần thánh của bác Ngọc Thạch.
Tivi nối với cái ăng ten trên sân thượng, một cái sào tre, nghe bố tôi nói càng cao thì càng nét, không biết có phải vậy không nhưng tôi quay nó cũng ác liệt như người yêu tôi quay tôi lúc mới quen. Bố tôi biết tôi sợ ma nên hay sai tôi lên sân thượng để quay ăng ten với mục đích rèn luyện. Nhà tôi nhìn ra cả một vườn ngải cứu và chục gốc xoan của cụ ngoại nên lúc tối nhìn cũng hãi lắm. Hôm nào cả gió, cái cột ăng ten nó cứ kêu kẽo kẹt, bóng đèn cầu thang là ánh sáng duy nhất hất ra khỏi cửa tum nên trông càng liêu trai. Một lần tôi đang quay ăng ten thì gió to, cửa tum đóng cái rầm. Tối om om. Tôi hồn vía lên mây cứ thế gào thét, chó má nhà hàng xóm càng nghe càng sủa lại càng khiếp. Tôi khóc tu tu.
Nhưng tôi vẫn phải lên quay cái cột tre ấy, vì gió thổi là nó nghẹo đi đâu, hình ảnh nhiễu mù. Đang xem Lưu Gù trên V1 đến đoạn hay vẫn phải bật dậy vượt qua sợ hãi mà quay ăng ten chứ bố tôi nhất định không chịu giúp, tôi đồ rằng bố còn sợ ma hơn cả tôi.
Tôi ở trên sẽ vọng xuống: Được chưa bố ơi?
Bố sẽ vừa xỉa răng nhấp ngụm trà rồi bảo: Chưa nét lắm.
Tôi sẽ ở trên nói: Góc này thế nào bố?
Bố sẽ ăn một miếng bánh mẹ mới cắt cho tôi rồi tiếp: Chưa được
Cuộc sống tiếp diễn cho đến khi mẹ tôi bảo: Nét lắm rồi xuống thôi. Tôi sẽ lấy cái dây để sẵn ở đấy buộc buộc cho chắc rồi lần nhanh xuống không nhỡ có con gì bắt lấy chân kéo lấy cái áo chẳng hạn. Tôi sẽ nhảy đến 4 bậc cầu thang 1 để không có con ma nào sờ được vào người tôi cho đến khi tôi sà vào lòng mẹ xem phim.
.....
Đến đời thằng em tôi thì gia đình đã lắp cáp. Nó không phải lên hò dô ta quay ăng ten giống tôi, nhưng tính sợ ma vẫn được lây truyền đến nó. Lúc này, nhà đã cao hơn, khoảng cách từ tầng thượng đến lòng mẹ đã xa hơn thời tôi nhiều. Tôi thỉnh thoảng vẫn nhắc cu cậu đi kiểm tra xem cửa tum đã đóng chưa. Cậu thường có ánh mắt rất tội nghiệp nhìn tôi ý chừng van nài lắm, nhưng tôi chỉ có thể đáp bằng tiếng thở dài cùng tay cầm Ps 2 đang gọn trong lòng. Cậu không thể tiếp tục cuộc chơi nếu như cậu không lên kiểm tra xem trên đấy có thằng lạ mặt nào nấp sau bể nước hay không. Bước chân của cậu lúc nào cũng như Tây Sơn thần tốc, mặt cắt không còn hột máu.
.....
Hôm qua, 15/6 người ta chính thức cắt đi Ăng Ten. Mặc dù anh em thành phố chúng ta nhiều người đã phần nào quên nó từ rất lâu rồi nhưng hẳn ở thế hệ như tôi, 8x đời ơ kìa, ăng ten nó đã là một phần của cuộc sống - tuy thiếu thốn đủ đường nhưng rất đỗi ngọt ngào và thú vị.
Những thứ mà ta đầy đủ như lúc bây giờ, có lẽ sẽ không thể khắc cốt ghi tâm như ngày ta còn thòm thèm đợi tập phim tâm đắc cả tuần. Những khi đến lớp mà cả lớp đều xem một phim y như mình để mà ngồi bàn luận - anh - hùng.
Tạm biệt anh bạn cao kều, thế hệ sau này sẽ chỉ có thể thấy lại anh trong một viện bảo tàng nào đó.
"Chuyện hôm qua như nước chảy về Đông, mãi sao ta không sao giữ được..."
From BeP