Chồng mất sớm, trong tay bà chẳng có gì ngoài 3 đứa con và một căn nhà tuềnh toàng, rách nát. Cái nghề đồng nát khi chồng bà còn sống cũng đã chẳng đủ để cả gia đình sống qua ngày, huống chi bây giờ, mọi gánh nặng đều dồn hết lên vai bà. Ông bà đều là trẻ mồ côi, tìm đến với nhau để nương tựa vào nhau nên làm gì có họ hàng gì mà mong có được sự giúp đỡ từ họ. Nhìn cảnh bà gầy gò, xanh xao bên đàn con leo lắt, ai cũng khuyên bà hay cho bớt đi 2 đứa con chứ cứ mãi thế này, 4 mẹ con bà rồi cũng chết đói mất thôi.
Bà nghe xong ý kiến đó lắc đầu nguầy nguậy. Cho dù có phải ăn đói mặc khát, bà cũng quyết tâm không bao giờ bỏ con. Bà gửi con nhờ người hàng xóm trông hộ. Hàng ngày bà ra khỏi nhà từ 3, 4 giờ sáng và trở về nhà khi trăng đã lên. Nhìn bà về các con bà mừng lắm. Trời cũng may, thương bà khi cho bà có được 3 đứa con ngoan ngoãn, chúng cũng rất biết cách tự chăm sóc cho bản thân mình và đứa lớn chăm sóc cho đứa nhỏ, không để bà phải bận tâm quá nhiều. Rồi bốn mẹ con ngồi quây quần bên mâm cơm đạm bạc chỉ có chút cơm và chút canh.
- Mẹ không ăn ạ!!
- Mẹ không đói vì khi nãy trên đường về, mẹ được người ta cho ít thức ăn thừa rồi.
Cứ như thế, hôm thì mẩu bánh mì, hôm thì ít lương khô, bà chẳng bao giờ ăn cơm trắng cùng con hết. Lần nào bà cũng nói bà no hoặc bà đã ăn gì đó rồi. Với bà, cứ được nhìn các con no bụng, cười nói vui vẻ, khỏe mạnh ở bên nhau như thế đã là hạnh phúc lắm rồi.
Thế rồi năm tháng trôi đi, chúng mang đi sức khỏe, sự trẻ của bà, để đổi lại sự khôn lớn, trưởng thành của con cái bà. Các con bà giờ đã lớn lắm rồi và cũng đều đã có công việc ổn định và có thể lo được cho bà một cuộc sống tốt, bình yên. Bà bây giờ thì không còn đủ sức để mà đi nhặt rác nữa rồi. Mắt bà đã mờ, chân tay cũng yếu dần, nhiều lúc, bà thấy mình như chẳng còn sức mà làm bất cứ việc gì hay đơn giản là nhấc một chiếc bát ăn cơm lên. Rồi một hôm, bà đi ra ngoài, tới tận tối muộn cũng không thấy về, con cái bà hốt hoảng lao đi tìm thì thấy bà đang ngồi ở công viên một mình. Hỏi ra thì con bà chết lặng:
- Mẹ.... Mẹ không nhớ đường về nhà!!
Con cái bà choáng váng. Ngay hôm sau, chúng đưa bà đi khám thì đứa nào đứa nấy ngỡ ngàng khi bác sĩ thông báo cái tin động trời đó. Bà đã mắc bệnh đãng trí của người già.
Giờ thì con cái bà phải thay nhau chăm sóc bà. Bởi chỉ cần chúng lơ là ra một cái thôi là bà sẽ đi lạc ngay. Hàng xóm ai cũng cảm thương cho bà, động viên con cái bà cố gắng. Nhưng một ngày, họ vô tình nghe thấy:
- Đừng đổ bát cơm trắng đó vào thùng rác, hãy cho mẹ ăn nó con ơi, mẹ đói lắm!!
Cứ như thế, hôm thì mẩu bánh mì, hôm thì ít lương khô, bà chẳng bao giờ ăn cơm trắng cùng con hết. Lần nào bà cũng nói bà no hoặc bà đã ăn gì đó rồi. Với bà, cứ được nhìn các con no bụng, cười nói vui vẻ, khỏe mạnh ở bên nhau như thế đã là hạnh phúc lắm rồi.
Thế rồi năm tháng trôi đi, chúng mang đi sức khỏe, sự trẻ của bà, để đổi lại sự khôn lớn, trưởng thành của con cái bà. Các con bà giờ đã lớn lắm rồi và cũng đều đã có công việc ổn định và có thể lo được cho bà một cuộc sống tốt, bình yên. Bà bây giờ thì không còn đủ sức để mà đi nhặt rác nữa rồi. Mắt bà đã mờ, chân tay cũng yếu dần, nhiều lúc, bà thấy mình như chẳng còn sức mà làm bất cứ việc gì hay đơn giản là nhấc một chiếc bát ăn cơm lên. Rồi một hôm, bà đi ra ngoài, tới tận tối muộn cũng không thấy về, con cái bà hốt hoảng lao đi tìm thì thấy bà đang ngồi ở công viên một mình. Hỏi ra thì con bà chết lặng:
- Mẹ.... Mẹ không nhớ đường về nhà!!
Con cái bà choáng váng. Ngay hôm sau, chúng đưa bà đi khám thì đứa nào đứa nấy ngỡ ngàng khi bác sĩ thông báo cái tin động trời đó. Bà đã mắc bệnh đãng trí của người già.
Giờ thì con cái bà phải thay nhau chăm sóc bà. Bởi chỉ cần chúng lơ là ra một cái thôi là bà sẽ đi lạc ngay. Hàng xóm ai cũng cảm thương cho bà, động viên con cái bà cố gắng. Nhưng một ngày, họ vô tình nghe thấy:
- Đừng đổ bát cơm trắng đó vào thùng rác, hãy cho mẹ ăn nó con ơi, mẹ đói lắm!!
Cữ nghĩ con cái không cho bà ăn, vài người hàng xóm lao vội sang, chứng kiến cảnh bà cứ kéo tay cô con, níu nấy bát cơm mà cô đang cho vào thùng rác với khuôn mặt đẫm nước.
- Các cô các cậu đúng là đồ bất hiếu. Mẹ cô cậu vất vả nuôi cô cậu lớn vậy mà cô cậu trưởng thành rồi đến một bát cơm trắng cũng không cho mẹ ăn là sao??
- Không, chúng cháu không phải như mọi người nghĩ đâu ạ. Đây là bát cơm bị thiu rồi nhưng mẹ cháu cứ nhất quyết đòi ăn. - Cô con gái thanh minh trong khi hai anh cố kéo mẹ lại
Mọi người quay về phía bà, nhìn bà bằng ánh mắt khó hiểu để rồi ai nấy sốc nặng khi bà lẩm bẩm:
- Mấy chục năm nay rồi, từ ngày bố bọn trẻ mất, tôi có biết bát cơm trắng là gì đâu, sao lại không cho tôi ăn. Sao không cho tôi ăn.
Rồi bà khóc. Ai nấy cũng sững sờ. Cô con gái chạy ra ôm mẹ, rơi nước mắt. Hóa ra, con cái bà đâu có bất hiếu, chỉ là bà, bao nhiêu năm lăn lộn, vất vả vì con, toàn nhường cơm cho con còn mình chỉ dám ăn rau cho qua bữa chứ làm gì có cái gì ai cho bao giờ nên bây giờ đãng trí rồi, bà lại cứ nghĩ về quãng thời gian cơ cực đó mà thèm lắm một chén cơm trắng. Chẳng ai không rơi nước mắt. Thế mới biết, cha mẹ nuôi con khôn lớn đã vất vả đến nhường nào. Nên cho dù sau này, bố mẹ có đãng trí, hay có làm hỏng chuyện gì cũng đừng trách mắng, nặng lời với bố mẹ. Bởi tất cả cũng là vì con, vì cái mà thôi. Ai còn cha mẹ thì hãy trân trọng cha mẹ ngay nhé!!
(ST)