Mầm non không lớn

Posted: Thứ Năm, Ngày 11-05-2017, : 861.

Vậy đấy, rốt cuộc ở ngoài kia ta tranh đấu vì điều gì, ta mải miết khẳng định bản thân mình vì điều gì?

***

Anh là con trai duy nhất của bác, kém tôi 5 tuổi. Bác lấy chồng muộn nên cũng muộn con, khỏi phải nói bác mong anh ra đời như thế nào. Sinh anh xong, mỗi lần anh khóc là bác đều khóc theo vì thương anh. Có lẽ bà mẹ nào cũng thế.

Nhưng rồi dường như bác càng yêu thương, bao bọc che chở anh bao nhiêu thì anh lại ỷ lại, ích kỷ và hư hỏng bấy nhiêu. Anh lớn lên, theo lũ bạn quậy phá khắp nơi. Anh bắt đầu học nói dối, học cách ăn trộm, bỏ học triền miên và tập uống rượu, hút thuốc. Bác trai biết, lôi anh ra sân đánh đến mức anh phải nhập viện. Bác lại một mình đến chăm anh, khóc đến mờ cả một bên mắt.

Ra viện vẫn chứng nào tật nấy, anh lại đi lang thang với lũ trời đánh. Dần dần anh về nhà muộn hơn, vùi mình trong những trận nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng. Có hôm bác ngồi chờ cơm anh đến hơn 1h, anh về say lướt khướt, nôn mửa khắp nhà. Bác hỏi anh đi đâu? Đi với ai? Anh gằn giọng:"Mặc xác con đi!!!" rồi lăn ra ngủ. Bác lẳng lặng lau dọn và ngồi bên cạnh trông anh đến tận sáng.

Tôi chẳng biết anh sống trên đời này với ý nghĩa gì. Để khẳng định mình là thằng uống rượu khỏe nhất ư? hay là thằng liều nhất, thằng cầm đầu một lũ đầu trộm đuôi cướp? Có lẽ, anh là món nợ cuộc đời của bác. Bác trai mất chưa được lâu, đôi mắt bác qua ngày, qua tháng đã yếu hẳn, nhìn chẳng còn rõ nữa.

Anh bỏ nhà đi nửa năm, lần nào tôi sang bác cũng hỏi:"mày có gặp anh không? khuyên anh hộ bác với." Được vài câu rồi giọng lại lạc đi:" bác chỉ còn mỗi mình nó, bác trai thì mất rồi, nó mà có làm sao bác chẳng thiết sống nữa. Lâu lắm rồi bác và nó ko nói chuyện, lâu lắm rồi nó chẳng còn nghe lời bác..."

Vầng, lâu lắm rồi, kể từ cái ngày cái lũ bạn kia lôi anh ấy đi theo. Sống thế này thì nhọc thật, bác ạ. Tôi đã giấu bác tin anh bị nghiện phải đến trại cải tạo, sợ người buồn thêm.

Rồi một ngày không giống như mọi ngày, người ta không còn thấy điện nhà bác sáng cả ngày lẫn đêm nữa, không còn thấy dáng người ngồi bên hiên nhà nhìn ra con ngõ dài mịt mờ chờ tiếng bước chân anh. Bác ra đi sau một sơn suy tim đột ngột. Trên tay vẫn cầm tấm ảnh anh hồi bé, ngồi trên chiếc xe đồ chơi, anh cười hở nguyên cả hàm răng sún. Nhìn ngộ thật mà chẳng ai cười được.

2 hôm sau thì anh về. Lần đầu tiên trong đời khi biết nhận thức tôi thấy anh khóc. Anh quỳ rất lâu trước mộ, không nói một lời nào, chỉ khóc. Tôi thấy anh lôi trong túi áo ra một phong thư, ghi vỏn vẹn vài dòng:

" Mẹ yêu dấu, mẹ xinh đẹp của con. Người anh hùng của cuộc đời con. Con chẳng biết phải nói gì lúc này, người ta vừa báo tin cho con về mẹ. Con không tin. Bây giờ là 2h sáng, cái giờ quen thuộc như những ngày mẹ từng đợi con. Lúc nãy ngoài đường chẳng còn xe ôm, chẳng còn lấy một thứ gì để đi ngoài đôi chân cả. Con đã chạy hơn 1 tiếng đồng hồ và con đang ngồi ở ga tàu để về với mẹ đây, mẹ chờ con nhé, mẹ phải chờ con về đấy, con có rất nhiều chuyện muốn nói với mẹ..."

Vậy đấy, rốt cuộc ở ngoài kia ta tranh đấu vì điều gì, ta mải miết khẳng định bản thân mình vì điều gì? Thành vĩ đại nhất thế giới ư? Những thứ ấy liệu có đổi được vài ba câu trò chuyện cùng mẹ? Đôi khi, những điều quá quen thuộc sẽ làm người ta quên mất sự trân trọng, để rồi lại mải miết đi tìm trong sự tiếc nuối.

Sau tháng ngày ấy anh quyết định đi tu. Một ngôi chùa ở rất xa để ông bà không thể tìm thấy được. Làm cháu đích tôn cũng lắm thứ mệt mỏi. Tôi thì mừng cho anh. Cuộc đời mỗi người, thứ người ta hi sinh để đánh đổi tất cả về sau cũng là sự bình yên và vui vẻ. Sai lầm xin đừng nối tiếp bởi sai lầm...

Đậu Thối

 

Nguồn - tác giả: : Sưu Tầm

 

 





Trang Mọi Người Quan Tâm