Mẹ tự hào lắm, nhưng Mẹ vẫn rất đau. Người chết, là con trai của Mẹ!
Mẹ khóc, trọn một mùa đông. Khóc nhiều đến nỗi, đôi mắt già nua chẳng thể nào thấy lại một tia ánh sáng.
Mùa xuân năm kế, Anh... Trở về!
Đứng trước sân nhà, Anh gọi Mẹ.
Mẹ hớt hải chạy ra, ôm chầm lấy Anh. Vỡ òa trong tiếng nấc, trong nỗi ngỡ ngàng và hạnh phúc đan xen. Đôi tay nhăn nheo, gầy guộc của Mẹ run rẩy sờ soạn khắp mặt Anh.
Mẹ bỗng rưng rưng:
- Con trai của Mẹ... Hốc hác đi nhiều...
Chòm xóm khóc theo, chẳng ai bảo ai một lời nào, chỉ lặng lẽ cầu chúc cho niềm vui đoàn tụ...
Kể từ ngày đó, hai mẹ con sớm tối có nhau. Cùng sẻ chia nhau từng miếng cơm, manh áo. Chưa bao giờ Anh để trên đôi môi Mẹ thiếu vắng nụ cười...
Cứ thế, căn nhà nhỏ vẫn luôn đầm ấm, bình yên...
Cứ thế, cho tới lúc Mẹ trút hơi thở cuối cùng trên tay Anh ấm nóng...
Cứ thế, Mẹ vẫn mỉm cười cho tới lúc ra đi...
Kết thúc đám tang, Anh trở vào phòng Mẹ, sắp xếp lại đồ đạc trên chiếc giường cũ kỹ. Và tình cờ, phát hiện một bức thư dưới gối.
Tựa đề: "Gửi con trai của Mẹ".
Anh tò mò giở ra xem, trong thư nguệch ngoạc nét chữ... ngây ngô con trẻ:
"Gởi, cho đứa con trai không cùng huyết thống...
Mẹ biết, rồi sẽ có một ngày con đọc được lá thư này. Con cũng biết mà, mẹ không biết chữ, vì vậy mẹ đã nhờ đứa cháu nhà bên viết giúp mẹ lá thư này.
Con đừng bất ngờ, khi mẹ biết con và mẹ không cùng chung huyết thống. Từ cái ngày con mới trở về, mẹ đã biết... Con không phải là đứa con trai đã chết ngoài chiến trường của mẹ...
Mắt mẹ tuy không thấy đường, nhưng mẹ không phải là một bà mẹ già nua lẩm cẩm tới nỗi không phân biệt được đứa nào mới chính xác là con trai của mẹ...
Cám ơn con vì đã luôn hiếu thảo với mẹ, đã luôn chăm sóc cho mẹ, để mẹ tận hưởng đầy đủ niềm vui và hạnh phúc của tuổi già...
Nhờ có con, căn nhà xập xệ này đã luôn luôn ấm áp và mẹ cũng dần vơi đi nỗi đau... Mất mác một đứa con.
Mẹ chỉ muốn nói với con một điều, mẹ chưa bao giờ trách con... Vì...
CẢ HAI ĐỨA, ĐỀU LÀ CON TRAI NGOAN CỦA MẸ!!!
Cảm ơn con vì tất cả...
Hãy tiếp tục sống thật hạnh phúc nhé con!
Yêu con,
Người mẹ không cùng huyết thống của con."
Đọc hết bức thư, anh tự cốc đầu mình, trào nước mắt.
- Rõ ngốc, có người mẹ nào mà lại không phân biệt được đâu mới là đứa con do mình đứt ruột sinh ra!
Ngày đó, Anh và con trai của Mẹ gặp nhau, nhanh chóng kết thành tri kỷ. Cả hai tương tự nhau về tính cách, giọng nói thì... Hệt như nhau.
Ngày xung trận, Mẹ mất đứa con trai, Anh mất cả gia đình.
Chiến tranh kết thúc, Anh trở về tìm Mẹ. Chính Mẹ đã cho Anh thấy lại hơi ấm của một gia đình, yêu thương Anh... Như yêu thương chính con trai của Mẹ...
Ôm chặt lấy chiếc gối mà Mẹ vẫn hay nằm, Anh dụi đầu hít một hơi thật sâu hương trầu nồng cay còn vương lại... Cất lên những tiếng cảm ơn từ tận đáy lòng...
- Con cám ơn Mẹ và... Cám ơn con trai của Mẹ...
Trên bầu trời đêm hôm ấy, có hai vì sao mọc cạnh bên nhau. Ánh sáng rực rỡ, dịu dàng...