Xin đừng vì những chuyện nhỏ nhặt như nước lã mà khuấy nên hồ, đất bằng làm cho dậy sóng, khoét thịt ắt thành ghẽ độc, để rồi thay lòng đổi dạ ra mặt ly hôn, ly dị. Phải biết hy sinh, lùi một bước để được thấy trời cao đất rộng.
Anh cưới vợ tại quê nhà Việt Nam và được định cư sang Hoa Kỳ theo diện bảo lãnh đoàn tụ gia đình bên vợ. Hai vợ chồng cùng đi làm để đắp đổi sinh kế qua ngày và chung sống trong căn hộ thuê ở chung cư Apartment. Vợ của anh vì một lý do ngoài ý muốn đã qua đời được 4 năm. Anh mất đi một cánh tay trợ giúp đắc lực và chịu cảnh gà trống nuôi con. Bây giờ không có cách nào dành được tiền bạc và thời gian để thỉnh thoảng về quê hương thăm viếng cha mẹ già hiện còn. Do đó, anh cảm thấy dâng lên nỗi buồn ngun ngút trong lòng, nhưng anh vẫn cố gắng đi làm nuôi con tại xứ sở tạm dung Hoa Kỳ này mà anh từng cho là:
"Đất khách muôn trùng trông nhỏ hẹp.
Quê nhà một góc nhớ mênh mông."
Một buổi tối nọ, khi anh trở về nhà, vì quá mệt mỏi nên anh chỉ chào hỏi đứa con trai duy nhất vài câu qua loa và không muốn ăn uống thứ gì. Cởi xong bộ complet anh liền lên giường nằm nghỉ, đúng lúc đó tô mì tôm để dưới mền đổ ập, làm dơ hết mền và tấm trải giường. Anh lên cơn thịnh nộ quát mắng con: "Cái thằng ranh này”, và vớ một chiếc móc quần áo chạy ra ngoài đánh đứa con trai đang ngồi chơi game một trận. "Tạo sao mi làm như thế hả?” Thằng bé vừa khóc vừa mếu máo:
- Cơm sáng còn một chút hôm qua con đã ăn hết rồi, đến tối con chưa thấy ba về, thấy đói bụng nên đi tìm thức ăn, con tìm thấy mì tôm trong tủ bếp, muốn nấu mì tôm ăn nhưng ba dặn không được tùy tiện dùng bếp gas nguy hiểm, nên con lấy nước nóng từ trong vòi tắm pha mì tôm, con pha một tô ăn, còn một tô để phần cho ba. Sợ mì tôm bị nguội nên con mang vào giường rồi lấy mền trùm lại đợi ba về ăn cho nóng. Con mải miết chơi game vừa mới mượn được của bạn, nên khi ba về quên không nói với ba.
Anh không muốn đứa con thấy mình khóc, nên vội vã đi vào nhà vệ sinh, mở vòi nước và một mình bật khóc nức nở. Khi đã ổn định tinh thần, anh mở cửa phòng con trai và nhìn thấy nó trong bộ quần áo ngủ, nước mắt nó vẫn còn ràn rụa và tay đang cầm bức hình của mẹ nó.
Từ đó trở đi, anh chăm sóc con trai tận tình và chu đáo hơn. Khi con anh mới vào học lớp ba cấp Một, hôm đó, thầy giáo gọi điện báo cho anh biết là thằng bé con anh không đi học để tham dự buổi họp mặt giữa phụ huynh và học sinh. Anh lập tức xin nghỉ về nhà, chạy đi tìm con khắp nơi. Sau vài tiếng đồng hồ tìm kiếm, anh đến một cửa hàng bán văn phòng phẩm gần trường, nhìn thấy đứa con đang đứng trước một tiệm đồ chơi điện tử, thế là anh tức giận lôi về nhà đánh con, đứa con không một lời giải thích, chỉ khóc và nói: "Con xin lỗi”.
Một năm sau, anh nhận được điện thoại từ bưu điện gần nhà, báo cho biết họ bắt gặp con anh đã bỏ một loạt các bức thư không viết địa chỉ người nhận vào hộp thư. Cuối năm là lúc bưu điện bận rộn nhất, nên điều này gây ra rất nhiều khó khăn cho họ. Anh lập tức đến bưu điện, mang những bức thư đó về ném trước mặt con trai, trừng mắt quát: - Sao mày lại làm những trò nghịch quái thế này hả?
Thằng bé vừa khóc vừa trả lời:
- Đây là những bức thư con gửi cho mẹ.
Mắt người cha cay cay hạ giọng hỏi con:
- Tại sao một lúc con gửi nhiều thư như vậy?
Đứa con nói:
- Trước đây con còn lùn thấp nên không bỏ thư vào thùng thư được, bây giờ con lớn hơn có thể bỏ nó vào thùng thư nên con mang gửi hết những bức thư con viết từ trước đến giờ cho mẹ.
Người cha nghe xong, tâm trạng rối bời không biết nói gì với con. Một lát sau người cha nói:
- Mẹ con hiện giờ ở trên trời, sau này con viết thư xong thì hãy đốt nó đi, như vậy có thể gửi thư cho mẹ được đấy.
Đợi con ngủ rồi, anh mở những bức thư đó xem con muốn nói gì với mẹ nó, trong đó có một bức thư khiến anh vô cùng xúc động.
"Mẹ thân yêu của con. Con nhớ mẹ lắm! Mẹ ơi, hôm nay ở trường con có một tiết mục họp mặt: mẹ cùng con biểu diễn, nhưng vì con không có mẹ, nên con không tham gia. Con cũng không nói cho ba biết vì sợ ba sẽ nhớ mẹ. Ba được báo tin con không đi học, bèn chạy về đi khắp nơi tìm con, nhưng con muốn ba nhìn thấy con giống như đang rong chơi ngoài phố, nên con đã cố ý đứng trước một tiệm đồ chơi điện tử gần trường. Tuy ba đã la rầy con, nhưng con đã không muốn nói cho ba biết vì sao. Mẹ ơi! Con ngày nào cũng thấy ba đứng trước ảnh mẹ ngắm rất lâu, con nghĩ ba cũng như con rất nhớ mẹ lắm! Mẹ ơi ! Con đã sắp quên giọng nói của mẹ rồi, con xin mẹ trong giấc mơ của con hãy để con được gặp mẹ một lần được không? Để con nhìn thấy khuôn mặt của mẹ, nghe thấy giọng nói của mẹ, được không mẹ?
Con nghe mọi người ta nói nếu ôm bức ảnh của người mình nhớ vào lòng rồi đi ngủ thì sẽ mơ thấy người đó, nhưng mà mẹ ơi! Vì sao con tối nào cũng làm như thế mà trong giấc mơ con vẫn không gặp được mẹ?”
Đọc xong bức thư, người cha òa khóc. Anh không ngừng tự trách mình: "Phải làm sao mới có thể lấp được khoảng trống mà người vợ để lại đây?”
Qua câu chuyện này, những ai đã, đang và sẽ lập gia đình, những ai là những người cha người mẹ khi đã mang cuộc sống của những đứa con đến với thế giới này, tức phải gánh trên vai trách nhiệm vô cùng to lớn. Hãy cố gắng lắng nghe để Hiểu và lặng nhìn để Thương, phải chăm sóc tốt cho nhau mới có thể yêu thương con cái hết lòng; tuyệt đối đừng ích kỷ, keo kiệt cũng đừng phóng túng buông lung, ngang tàng ương ngạnh, đừng lãng phí thời gian không nghĩ đến con cái chăm sóc chúng được tử tế. Nên biết, người xưa bảo:
"Dạy con từ thuở còn thơ.
Dạy vợ từ thuở ban sơ cưới về.”
Có biết bao trẻ không lớn nổi vì thiếu mất tình thương. Biết bao trẻ lang thang bụi đời vì không có mẹ cha đỡ nâng dìu dắt; biết bao trẻ phạm tội vào lao ngục u tối không còn thấy ánh tương lai!
Nào ai học được chữ Ngờ, và biết được những gì sẽ xảy ra, có thể sau một giây phút vô thường mọi chuyện đã đổi khác?!
Hỡi những người cha, người mẹ! Xin đừng vì những chuyện nhỏ nhặt như nước lã mà khuấy nên hồ, đất bằng làm cho dậy sóng, khoét thịt ắt thành ghẽ độc, để rồi thay lòng đổi dạ ra mặt ly hôn, ly dị. Phải biết hy sinh, lùi một bước để được thấy trời cao đất rộng. Nhịn một chút sẽ ngắm biển lặng mây tan. Bởi vì nỗi đau thương lớn nhất sau sự đổ vỡ đó, không ai chịu thiệt thòi nhiều hơn bằng chính những đứa con vô tội của mình. Bạn đã kết hôn hay chưa kết hôn, xin hãy nhớ cho một điều, hãy quý trọng những gì đã có, vì hạnh phúc vốn sẵn trong tầm tay của bạn.
THÁI KHÔNG
CHÚC CÁC BẠN TỐI CUỐI TUẦN BÌNH AN, HẠNH PHÚC