Vậy thì thôi anh ạ, cứ để tri kỉ ở trong tim, và để tay chồng trong tay vợ, tay vợ trong tay chồng. Thứ vợ chồng có với nhau là mái ấm, thứ tri kỉ có với nhau là một nơi cất giấu nỗi buồn không thể chia sẻ với người cùng mái ấm kia.
Thật ra cuộc đời, có một tri kỉ là may mắn. Có một người là chồng hay là vợ - Cũng chính là tri kỉ, thì còn may mắn gấp vạn lần. Mọi người phụ nữ đều mong muốn có người thấu hiểu bản thân mình hơn cả cô ta. Nhưng phần lớn đàn ông nghĩ rằng phụ nữ quá phức tạp. Hiểu phụ nữ là điều không thể. Và họ giữ sự vô tâm, như là bản năng của họ.
Một vài người, vì có tình yêu nên thay đổi. Một vài người thì không. Vì tình yêu không đủ lớn, có thể! Nhưng cũng có lẽ vì so với tình yêu dành cho người khác, tình yêu họ dành cho bản thân luôn lớn hơn một chút. Một chút đó, đủ để họ giữ mình ở thế thượng phong, nhìn người bạn đời của mình bằng đôi mắt của kẻ bề trên, chứ không phải của hai người đang ngồi chung một thuyền, chèo chung một mái.
Anh và em. Sau những nhớ nhung cuồng nhiệt nồng cháy của tuổi trẻ. Là kết hôn. Cuộc sống hôn nhân mang những thứ khi yêu chúng ta giấu nhẹm – Phơi bầy ra trước mắt nhau. Vừa cay đắng, vừa khó chấp nhận, như kẻ khỏa thân bị phơi dưới ánh nắng mặt trời để cho bao nhiêu con mắt nhìn vào và chỉ chỏ.
Có những sự tổn thương chúng ta dành cho nhau mà không thể hiểu đó chính là sự tổn thương quá lớn. Vì với người này không là gì, nhưng với người kia, là những đau đớn cần có thời gian lâu lắm mới có thể lên da non.
Mỗi khi nói chuyện về một điều gì đó, chỉ cần em nói ý kiến của mình thôi, anh sẽ nói ý kiến của anh, hoàn toàn ngược lại. Chỉ cần anh nói đến dự định của mình, em sẽ nói đến một loạt lý do để anh không nên thực hiện chúng. Chúng ta chưa bao giờ ngồi lại với nhau để cùng nói về một điều gì đó. Vì chúng ta không tìm được điểm chung trong suy nghĩ.
Tri kỉ thì khác. Tri kỉ sẽ lắng nghe chúng ta nói hết. Và hoặc im lặng, hoặc nói một vài điều gì đó, nhưng ít nhất cũng khiến chúng ta cảm thấy chúng ta được thấu hiểu.
Hóa ra, sự gắn bó giữa hai con người với nhau, đo bằng sự thấu hiểu của họ. Qua ngôn ngữ. Qua cả sự lặng câm!
Anh thắc mắc, tại sao không nói với anh mà lại nói với người đó? Anh không hiểu, rằng em đã từng nói với anh rồi, nhưng anh đã gạt bỏ ngay lập tức.
Em thắc mắc, tại sao anh không nói gì với em đã tự ý làm việc này. Anh nói trước sau gì em cũng phản đối, thì thôi thà tự làm một mình còn hơn.
Và cứ như thế, những vấn đề không thể tìm được ý tưởng chung, dần trở thành những chuyện không có trách nhiệm phải chia sẻ với nhau.
Cuộc hôn nhân không có sự chia sẻ, thậm chí không bằng cuộc tình của những người bạn.
Là tự chúng ta, đã đẩy nhau đi xa. Là chúng ta tự làm mình cô đơn dù ở bên cạnh nhau.
Vợ chồng là duyên phận. Cả trăm nghìn kiếp, chờ một nhân duyên để nên vợ chồng ở kiếp này. Nhưng duyên này từ nợ sinh ra. Vì nợ nên phải trả. Trả bằng duyên. Trả bằng gắn bó với nhau một đời.
Tri kỉ cũng cần duyên. Mà tri kỉ, là duyên từ duyên, không phải duyên từ nợ. Hai người là tri kỉ của nhau không nợ nhau điều gì cả.
Vậy thì thôi anh ạ, cứ để tri kỉ ở trong tim, và để tay chồng trong tay vợ, tay vợ trong tay chồng. Thứ vợ chồng có với nhau là mái ấm, thứ tri kỉ có với nhau là một nơi cất giấu nỗi buồn không thể chia sẻ với người cùng mái ấm kia.
Anh cứ là chồng. Em cứ là vợ. Ai đó cứ là tri kỉ.
Cuộc đời ràng buộc nhiều thứ với nhau như những sợi dây vô hình. Và cũng luôn có những ranh giới mong manh hơn cả sương khói, nhưng mãi mãi chẳng thể nào vượt qua, cũng không nên vượt qua, khi tự mình thấu hiểu bản thân cần gì và nên làm gì, anh nhỉ.
(ST)