(Truyenhaymoingay ) Thực tình, má còn không biết cái thai trong bụng mình là của ai thì làm sao trả lời ba cho được.
***
Cuối cùng thì ngày cưới của chị tôi cũng đã được ấn định. Còn ngót một tháng nữa Hai sẽ chính thức bước theo chồng. Nhìn gương mặt ba tôi buồn quá chừng chừng.
Không phải ba buồn vì chị tôi sắp được yên bề gia thất. Ba buồn, nỗi buồn kéo dài suốt hai mươi sáu năm ròng rã, kể từ ngày chị tôi có mặt trên đời.
Má tôi không phải người làng này. Ba tình cờ gặp má vào cái buổi chiều nhá nhem của hơn hai mươi sáu năm về trước. Bữa đó, ba đi nò sớm, thấy cô gái xinh quá trời xinh ngồi thẫn thờ trên bờ đê chừng không biết đi đâu về đâu, nên tạt ghe qua ghẹo chơi. Không ngờ, cô gái xin theo ba luôn. Hỏi ra mới biết, đó là con gái một gia đình bề thế bị ép gả cho nhà giàu. Không chấp nhận tên chồng đại công tử bê tha, cờ bạc, rượu chè nên cô dâu trốn chạy ngay trong đêm tân hôn. Chạy mãi, chạy miết đến tận khúc sông này thì đuối sức. Đang lúc quẫn trí, bỗng có người đàn ông dáng điệu hiền lành, chất phác ghé lại hỏi han, thôi đành nhắm mắt buông xuôi đời mình cho số phận.
Má xin được theo về làm vợ ba từ đó. Coi bộ đơn giản quá chừng để ba, má thành vợ, thành chồng.
Lúc đầu, thi thoảng, ba có hỏi thăm về gia đình bên ngoại, về người chồng trước của má nhưng má gạt phăng. Mấy lúc đó, má buồn thiu thiu hết cả một tuần không nói, không rằng. Thấy vậy, ba thôi nhắc đến để tránh làm má tủi thân. Đã hai mươi mấy năm trôi qua, chưa một lần má đưa ba con tôi về thăm bên ngoại. Má cũng chẳng nhắc nhở gì đến bậc sinh thành ra mình.
Cái duyên đến tình cờ và lạ lùng vậy mà khiến ba quý đến đại. Ba thương má như thể cả hai đã quen biết nhau tự bao giờ. Ba bảo "Kiếp trước ba má là vợ chồng nên kiếp ni cũng không thể xa nhau".
Má về ở chung với ba độ hơn một tháng thì phát hiện mình đã mang thai. Tính đi, tính lại thấy sao lạ quá, ba mới gần gũi má đâu độ một, hai lần gì đó. Cũng có thế cái thai là của má với người chồng trước lắm chứ. Bữa về với ba, má đã là đàn bà rồi còn gì. Nhưng vô lẽ, ba lại đêm chuyện đó đi hỏi thẳng với má. Mà có hỏi, chắc gì má đã nói, chỉ tổ làm bà buồn rồi ảnh hưởng đến cái thai.
Đôi khi, chừng như hiểu nỗi bồn chồn của ba, má ra bờ sông ngồi thở dài. Thực tình, má còn không biết cái thai trong bụng mình là của ai thì làm sao trả lời ba cho được. Lần đầu tiên là vào đêm tân hôn, người ta đè nghiến má xuống, tận hưởng sự hoan lạc mặc cho má kêu khóc đau đớn. Hả hê, hắn thả phịch xuống ván ngủ như chết, má trốn chạy luôn trong đêm đó. Lần thứ hai đúng ngay cái đêm ba làm lễ ra mắt má với họ hàng. Hai lần để má thành đàn bà mang thai cách nhau vỏn vẹn ba đêm. Vậy má biết sao được mà trả lời trả vốn.
Chín tháng sau, má sinh ra đứa con gái bụ bẫm, kháu khỉnh phải biết. Ba đặt cho đứa con gái đầu lòng cái tên Duyên như cuộc gặp gỡ lạ lùng giữa ba với má và cả sự có mặt của Hai nữa.
Kỳ thay, từ khi mới lọt lòng, Hai đã chẳng thèm quyến luyến ba lấy một tẹo. Hễ thấy mặt ba là Hai khóc thét lên sợ hãi. Mà ba trông hiền queo như củ khoai lang mới bới dưới đất lên chứ có dữ dằn gì đâu cho đành. Càng lớn, Hai càng xa cách với ba, bất kể ba tìm đủ mọi cách để gần gũi, yêu chiều con gái. Đôi bữa, chỉ hai cha con ở nhà với nhau, cứ tưởng ba có cơ hội tâm sự cùng con, ai ngờ, ba lên nhà trước, Hai lại tìm cách lủi ra sau vườn, ba ra sau vườn, Hai trốn vô bếp. Mấy lúc như thế, ba buồn quá chừng chừng, ngồi trầm ngâm uống rượu rồi chép miệng "Chắc hắn không phải là giọt máu của mình".
Khổ nỗi, Hai chẳng giống ba một nét nhỏ nào cả mà đẹp nghiêng nước, nghiêng trời. Bây giờ, mỗi lần nhìn Hai, ba lại tấm tắc "Con bé giống hệt mẹ hắn khi xưa". Chẳng bù, tôi giống ba y đúc: thô ráp, cục mịch. Vậy mà ba thương Hai khôn kể xiết, thương hơn cả đứa con gái ông chắc mười mươi là do mình tạo ra.
Kể cũng lạ, Hai bảo "Hai yêu ba nhất trên đời nhưng mỗi lần chạm phải ánh nhìn của ba là như thể có cái chi đó ngường ngượng, khó chịu lắm". Nhìn ba buồn, Hai đau nhói trong tim. Nhiều đêm trở giấc, tôi thấy ba vẫn ngồi ngoài sân để khói thuốc kết thành mảng trên đầu, Hai thu lu một mình trong bếp nhìn ra.
Nghĩ cùng, ba quyết định đi tìm người có thể đã tạo ra Hai. Đã sáu, bảy năm nay, cứ rảnh vụ, ba dắt xe, đạp thấu qua hết thảy mấy làng bên hỏi thăm từng nhà một. Ba hỏi xem "Có ai biết mười mấy, hai mươi năm trước nhà mô mà con dâu bỏ trốn ngay trong đêm tân hôn không?" Có người bảo nhà đó chuyển qua làng bên từ hơn mười năm rồi. Cũng có người bảo "Thằng con nghịch tử bài bạc, đĩ điếm đến sạt nghiệp, ông già vì rứa mà sinh bệnh rồi chết tức tưởi. Từ hồi nớ đến chừ không ai thấy thằng con mô cả."
Má biết ba cố công tìm kiếm mà không đâu ra đâu nên buồn lắm. Nhiều đêm nghe má thở dài "Có tìm làm chi cho mắc công, "người ta" cũng mô có biết là con ai mà tìm." Ba chép miệng "Biết mô con bé lại nhận ra ba hắn thì răng, cái thứ tình máu mủ, ruột thịt là rứa mà bà". Má thôi không khuyên nữa. Vậy là hết năm này qua năm khác, ba kiên nhẫn lần tìm như tìm kim đáy bể.
Gần đến ngày cưới của Hai, ba càng đi dữ, người ba gầy tọp đi, đen quăn, già trông thấy. Ba khăng khăng "Phải tìm ra cho bằng được chứ, chẳng lẽ để con bé về nhà chồng rồi mà không biết ba đẻ của mình là ai, coi răng được".
Mỗi lần ba dắt xe đi, Hai lại trốn vô bếp ngồi khóc một mình. Có bữa, Hai lật đật chạy sang nhà bác Sáu Cảnh hỏi thăm số điện thoại của chị Thùy, bạn học cùng thời phổ thông với Hai. Nghe đâu, chị Thùy bây giờ là bác sĩ làm trong bệnh viện đa khoa lớn lắm ở tận ngoài thành phố. Về tới nhà, Hai trốn biệt luôn trong buồn, nói chuyện gì đó với chị Thùy qua điện thoại hết non buổi sáng.
Chiều đã thấy Hai phấn chấn hẳn lên, cười nói như thể người ta mới được mánh lớn. Hai biểu tôi nhổ tóc sâu cho ba rồi bắc ghế ngồi bên nhặt nhạnh cẩn thận từng sợi tóc một. Thấy Hai vui, ba mừng lên chút chút.
Chán chê, Hai kéo tôi ra vườn ngồi tết tóc, còn ghẹo tôi "con nhỏ ni, mới tí tuổi mà đã bạc đầu".
Hôm sau, Hai xin ba ra thành phố để chuẩn bị mấy thứ đồ cưới còn thiếu. Từ bữa đó, Hai ôm khư khư chiếc điện thoại trên tay như bảo bối, lâu lâu, bỗng giật thót mình khi tiếng chuông điện thoại đổ dồn.
Cuối cùng, điều Hai chờ đợi cũng đã đến, không biết người ta nói gì qua điện thoại mà trông mặt Hai căng thẳng, hồi hộp lắm. Hai vội vội, vàng vàng bắt xe ra phố mà chẳng kịp xin phép ba. Hai cầm về đưa ba mấy mãnh giấy với đầy những con số, ký tự thật khó hiểu và bảo đó là kết quả xét nghiệm ADN. Thấy trên ti vi người ta vẫn dùng cách này để xác định liệu hai người nào đó có quan hệ máu mủ ruột thịt với nhau hay không, nên Hai đã nhờ chị Thùy hỏi giúp rồi mang mẫu tóc của ba với Hai ra tận ngoài bệnh viện mà chị Thùy công tác để xét nghiệm. "Bác sĩ đã viết rõ phía dưới đây nè, con chính là do ba đẻ ra đó, ba nợ".
Hai đứng lặng nhìn ba run run lật từng trang giấy mà nước mắt chảy dài. Ba òa lên khóc, bao nhiêu nước mắt bị dồn nén bấy lâu trong lòng nay được dịp tuôn trào mặn đắng. Lần đầu tiên, Hai ngả đầu vào vai ba. Hai cái đầu, một lấm tấm bạc, một còn xanh mướt, tựa vào nhau để nghe bao tiếng nấc cứ rung lên bần bật.
Rạng sáng mai nhà trai sẽ sang rước dâu. Hai tỉ mẩn xếp đi xếp lại từng chiếc áo, từng món đồ sẽ mang theo. Tôi ngồi nhìn Hai mà nghe lòng quặn thắt "Hai! Răng Hai làm rứa để ôm buồn một mình, cái kết quả xét nghiệm nớ mô phải của Hai, là của em với ba đó chớ!"
Hai tròn xoe mắt nhìn tôi rồi lo lắng nhìn ra phía nhà ngoài "Ai nói với em? Đừng nói ba biết, nghe chưa! Ba mà biết, ba buồn chết mất". Hai thở dài nhìn tôi nhoẻn miệng cười, cái cười méo xẹo méo xệch "Rủi người ta bảo Hai không phải là con của ba thì làm răng Hai sống cho nỗi, hở út!"
Ngoài kia, sương đêm đọng từng giọt trên đọt tre, rơi xuống mái tôn nghe lộp độp. Hai ngồi bó gối nhìn mớ đồ xếp dở mà nghe đêm tàn. Phía đầu thềm, ba tợp gọn từng ly rượu rồi ngửa mặt lên trời cười hả hê.
Xuân Võ