Anh có nghĩ là mình đã để quên gì không?
***
Một anh con trai đưa cha mình đến một nhà hàng ăn bữa tối. Người cha đã già và yếu lắm rồi, trong khi ăn, ông liên tục làm vãi thức ăn ra ngoài, dây trên quần áo của mình. Những người ăn tối khác nhìn ông với ánh nhìn đầy chán ghét trong khi người con lại bình thản.
Sau khi người cha đã dùng xong bữa, anh con trai không hề tỏ ra xấu hổ hay ngượng ngùng, anh lặng lẽ đưa cha mình vào phòng vệ sinh, phủi những vụn thức ăn, tẩy những vết bẩn bám trên áo cha, chải đầu cho ông, và chỉnh lại kính mắt của ông cho khỏi rớt. Khi họ bước ra ngoài, cả nhà hàng nhìn theo họ trong yên lặng hoàn toàn, không thể hiểu làm cách nào mà một người xa lạ lại có thể khiến họ mất mặt một cách công khai như vậy. Anh con trai thanh toán hóa đơn, chuẩn bị bước ra ngoài với cha mình.
Cùng lúc đó, một người đàn ông trung tuổi trong số những người đến ăn tối và cũng là người chứng kiến những hành động đó gọi với theo người con và hỏi anh ta, "Anh có nghĩ là mình đã để quên gì không?"
Người con trai trả lời, "Thưa ngài, tôi nghĩ là không hề."
Người đàn ông mỉm cười, đáp lại, "Không, anh có! Anh đã để lại một bài học lớn cho những ai làm con và niềm hy vọng cho những ông bố."
Cả nhà hàng lúc đó lặng đi sau lời đáp.
Biết quan tâm đến những ai đã từng quan tâm bạn là một trong những niềm vinh dự vĩ đại nhất. Chúng ta đều biết, bố mẹ quan tâm đến chúng ta dù là những điều nhỏ nhặt nhất. Yêu thương họ, tôn trọng họ, và quan tâm, chăm sóc cho họ, bạn nhé!
Huyền Văn dịch