Đó là câu mà bố đã nói với tôi và sau đó là những tháng ngày khóc lóc vì thương nhớ của mẹ khi tôi quyết định Nam tiến - một quyết định được cho là sẽ làm thay đổi cả cuộc đời của tôi.
Một đứa con gái 24 tuổi đầu với 20 năm sống bên bố mẹ và 4 năm sau thì "vật lộn" với cuộc sống tự lập. Trong suốt 4 năm đại học, tôi chỉ biết học và sống cuộc sống như đã được trải thảm nhung trước đó, bởi bố mẹ - hai "thượng đế" của tôi lúc nào cũng ở bên và lo cho tôi mọi thứ tôi cần kể từ những thứ nhỏ nhất.
Lúc ốm đau, khi giận người yêu, hay khi quá nhiều áp lực học hành bủa vây, tôi lại lo mọ xách ba lô bắt xe về với mẹ. Chẳng hiểu mẹ có sức mạnh gì mà tôi lại quên đi mọi thứ muộn phiền, lại được hồn nhiên vừa hát ầm ĩ vừa rửa chén, quét sân,...Mẹ nói, tôi chẳng bao giờ lớn được cả! Tôi sung sướng với ý nghĩ được ở trong vòng tay bao bọc của bố mẹ, mãi mãi sẽ là như thế.....
Âý thế mà tôi lại quyết định vào Nam!
Ra trường, tôi nung nấu với ý nghĩ sẽ làm điều gì để chứng tỏ với bố mẹ và mọi người: Tôi đã lớn và có thừa nghị lực để tự lập, để đi làm kiếm tiền "báo hiếu" bố mẹ. Và tôi đã vào Nam với ý nghĩ thời gian và khoảng cách sẽ giúp tôi trưởng thành và không còn dựa dẫm, ăn bám bố mẹ nữa.
Mẹ khóc lóc, gầy tọp trông thấy, còn bố thì im lặng chẳng nói gì, lúc nào cũng đăm chiêu với điếu thuốc trên tay. Tôi hiểu, bố mẹ đang lo lắng cho tôi, liệu tôi đã đủ lớn???
Ngày lên xe Nam tiến, tôi khóc, mẹ khóc nhưng thằng em trai và bố không khóc. Bởi một lẽ, họ là đàn ông mà...
Xa gia đình mấy tháng đầu thật kinh khủng! Tôi khóc lóc và tự trách mình quyết định vội vàng. Thảm hại hơn, mẹ không dám nói chuyện điện thoại vì sợ không kìm được cảm xúc. Tôi lao vào tìm việc, và may mắn cũng đến khi tôi có được việc làm tàm tạm. Dần dần, nỗi nhớ gia đình cũng nguôi ngoai...
Khi tôi đang viết những dòng này là khi đã xa bố mẹ được gần 10 tháng, tôi thấy mình thật tài giỏi biết chừng nào. Tôi biết, chắc bố mẹ sẽ rất tự hào mặc dù vẫn luôn thương nhớ.
Cuộc sống sẽ còn rất nhiều khó khăn, nhưng tôi sẽ cố gắng hết mình như bố mẹ đã cố gắng để lo cho hai chị em trước đó, và cố gắng để xa tôi. Tôi tin rằng, mình không đơn độc bởi dừ có cách xa hàng nghìn cây số, nhưng ở nơi đó, bố mẹ vẫn luôn dõi theo và ở bên tôi!
Bây giờ thì con có thể trả lời câu hỏi đó: Con đang lớn dần mẹ ạ!