Lấy vợ 7 năm, trải qua bao sóng gió thăng trầm của cuộc đời, nhiều khi tôi thấy mình thật bất hạnh.
Bất hạnh vì mình đã không giữ được người mình yêu thương. Bất hạnh vì để cho vợ bỏ nhà theo trai, bỏ lại cả đứa con thơ dại. Làm đàn ông như tôi, thật sự thấy mình yếu hèn. Nhưng không còn cách nào khác, thay vì lấy vợ tiếp, tôi đã chấp nhận nuôi con, làm thay trách nhiệm của người vợ, người mẹ, người cha… Tất tần tật các công việc trong gia đình, chỉ qua một bàn tay tôi ‘nhào nặn’ cả.
Con tôi đã được 6 tuổi, khi cháu vừa sinh ra được 1 tuổi, mẹ cháu đã bỏ đi theo người đàn ông khác. Tôi đã van xin, đã níu kéo người phụ nữ đó nhưng dường như mọi chuyện không có kết quả, và cô ấy cũng không hề rung động trước tôi và đứa con của mình. Cô ấy đã kí vào đơn li dị, dứt áo ra đi. Tất cả là lỗi tại tôi…
Tại tôi nghèo, tại tôi không phải là người đàn ông kiếm được nhiều tiền nưh cô ấy trông đợi. Điều cô ấy cần là một người chồng chỉ biết kiếm tiền, rồi hàng tháng về trình tiền ra cho vợ, rồi nịnh vợ, mua quà cho vợ, đưa vợ đi chơi khắp nơi. Còn tôi, chỉ biết cắm đầu vào công việc, chỉ biết hăng sau với những bản kế hoạch và những con số trong khi đồng lương chỉ được ba cọc, ba đồng. Tuy vậy, tôi cũng không phải ngửa tay ra xin cô ấy.Hàng tháng, tôi vẫn thực hiện trách nhiệm của người chồng, đưa tiền cho vợ sinh hoạt, chăm sóc cho con. Nhưng có vẻ, vợ vẫn không hài lòng.
Rồi vợ phải lòng người đàn ông khác, giàu có hơn tôi, đẹp trai hơn tôi. Anh ta cũng có vợ con rồi nhưng, hình như họ đã ly hôn. Tôi cũng không tìm hiểu về người đàn ông ấy, cũng không theo dõi vợ để biết cô ấy có bồ. Chính là từ miệng cô ấy nói ra, cô ấy thú nhận mình đã chán chồng, đã không còn cảm giác bên tôi nữa, nhất là khi vừa sinh xong. Con cái khóc lóc, quấn suốt ngày, còn chồng thì cứ mải mê với những công việc cũ rích, tiền thì không có. Vợ tôi hay nói như vậy với tôi và chỉ nhận được sự im lặng. Tôi coi như không nghe thấy gì, không phải bởi tôi coi thường vợ, mà vì, tôi không muốn vợ cản trở công việc của tôi. Tôi làm chồng, cũng yêu vợ thương con, nhưng đó là thương yêu theo cách của tôi, tôi không phải là người vô trách nhiệm hay đổ mọi việc lên đầu vợ. Nhưng công việc là công việc, tôi không muốn vợ cấm đoán tôi thực hiện đam mê của mình.
Một người vợ mà suốt ngày mắng chồng, cau có với chồng, còn lên mặt dạy đời thì thực sự gia đình đó không thể hạnh phúc. Tôi cũng nhịn nhiều, cũng chấp nhận nhiều, cũng mong muốn chúng tôi có một cuộc sống hạnh phúc hơn bao giờ hết, nhưng vợ không bằng lòng, cứ muốn tôi phải làm theo ý mình. Thật sự, tôi cũng hết chịu nổi. Nhưng nghĩ con thơ cái quấn, nhiều khi tôi cũng muốn nhịn cho xong.
Nhưng bây giờ, chính vợ tôi là người phá hỏng cuộc hôn nhân này, tôi không còn muốn được ở bên cạnh vợ nữa khi tôi biết cô ấy ngoại tình. Tôi đau lòng lắm, chẳng biết nên làm thế nào. Con tôi thì còn nhỏ dại. Cô ấy đã chạy theo người đàn ông kia không thương tiếc, bỏ lại con cho tôi thì biết làm sao bây giờ?
Hơn 5 năm đã trôi qua, tôi một mình nuôi con khôn lớn. Con tôi ngoan lắm, nghe lời bố và rất quấn bố. Tôi cũng lấy làm mừng vì điều đó. Thấy con ngoan nên tôi chưa bao giờ có ý định lấy vợ, để con phải chịu cảnh dì ghẻ con chồng. Tôi không dám tin vào phụ nữ, sợ chẳng có ai đủ tốt để nuôi con tôi, nhất là khi họ cũng có con riêng của mình. Nên, tôi cứ sống như vậy suốt từ khi vợ bỏ tôi ra đi, và cũng không một lời hỏi thăm, không tung tích, không thèm về thăm con. Càng nghĩ, tôi càng thấy đàn bà bạc tình, bạc nghĩ, thế nên, tôi nào dám tin ai. Thôi thì đành chấp nhận chuyện này, coi như đó là số phận của tôi.
Nhưng đau đớn lắm, con đã nói chuyện giỏi như người lớn. Nhiều khi con hỏi “mẹ đâu cha?” làm tôi xót xa trong lòng. Tôi sẽ không giấu con nhưng không biết bao giờ mới cho con hiểu được, mẹ con đã đi theo trai và bỏ con lại bơ vơ thế này. Trong tương lai, con sẽ không có được tình yêu thương của bố mẹ, sự dạy dỗ của người mẹ như bao đứa trẻ khác, quả là một điều thiệt thòi.
Nhiều đêm tôi vắt tay lên trán buồn muốn khóc. Thật khổ thân con, biết làm sao đây, tôi thương con nhiều quá. Nhưng có cách nào khác đâu, nếu muốn con có mẹ thì chỉ còn cách lấy vợ, nhưng cách đó thật sự là quá nguy hiểm. Hay là cứ nuôi con tới 18, 20, khi đó lấy vợ cũng vừa, hoặc là mãi mãi không lấy vợ, ở vậy làm ‘gà trống nuôi con’.