Mẹ ơi, ngày còn ở với mẹ, sáng chủ nhật, con thức dậy lúc 9 giờ đã thấy đồ ăn mẹ dọn sẵn trên bàn. Con ăn xong, tắm rửa, mở máy tính tán dóc với bạn bè. Rồi con xách xe đi lòng vòng, ghé chỗ này, chỗ kia một chút đến khi điện thoại réo vang: Mẹ gọi hỏi ở đâu, về ăn cơm, ba mẹ đang chờ…
Làm con gái cưng thiệt là sướng mẹ nhỉ? Vậy mà hồi trước con hay vùng vằng mỗi khi mẹ nấu cho món ăn không vừa ý. Con làm việc khuya nên ngủ muộn, mẹ lại rầy ba và anh Hai khi mọi người lỡ làm ồn. Con vừa nói bâng quơ là mình thích món này, món kia thì hôm sau đã thấy mẹ cặm cụi làm…
Đến khi con lấy chồng, mẹ khóc hết nước mắt và dặn bà thông gia: “Cháu còn trẻ người non dạ; chữ nghĩa nhiều chứ làm lụng việc nhà thì không bằng ai…”. Có lẽ xúc động vì cái sự lo lắng thái quá ấy mà mẹ chồng con đã dõng dạc hứa giữa hai họ: “Tôi sẽ coi cháu như con gái ruột của mình”. Nhưng mà, mẹ ơi, nói thì nói vậy thôi chớ ở nhà chồng làm sao con dám ngủ nướng, làm sao dám đi sớm về muộn, làm sao dám vừa ăn cơm vừa lướt web như khi ở nhà mình…
Chỉ khi lấy chồng rồi, con mới biết những ngày tháng ở với ba mẹ là sướng nhất trên đời. Con gái theo chồng là con người ta. Con sẽ cố gắng để mẹ vui lòng, để mẹ chồng con cũng yêu thương con như mẹ ruột. Mẹ ơi, nhớ mẹ vô cùng…