Cám ơn vì mẹ đã sinh ra con trên cõi đời này..dù có lúc con đã thầm nghĩ “giá như mẹ đừng sinh con ra trên cõi đời này..thì có những lúc con không phải rơi vào cảnh tuyệt vọng, không phải nếm trải vị đau khổ và mệt mỏi”… xin lỗi mẹ vì những ý nghĩ điên rồ đó của con!
Cám ơn mẹ vì những đêm thức trắng khi cái bệnh hen suyễn của con lại tái phát. Con biết trong các anh chị em con là đứa ốm yếu nhất từ khi mới chào đời nên mọi sự ưu tiên đều dành về con… và con đã quen với cái sự ưu ái ấy nên trong đầu con nhiều khi xuất hiện những suy nghĩ thật ích kỷ..Thật ra con biết trong mỗi đứa con mẹ đều dành tình yêu thương như nhau và không bao giờ vơi…xin lỗi mẹ vì những ích kỷ len lỏi trong suy nghĩ con!
Cám ơn mẹ về mỗi bữa ăn và những chăm sóc mỗi ngày. Phải ở nhà một ngày, phải chen chân vào chợ để mua từng mớ rau, phải hì hục nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa thì con mới thấy hết sự vất vả của mẹ. Vậy mà mỗi lần đi học hay đi làm về chỉ việc ngồi vào bàn ăn rồi đôi lúc lại cằn nhằn rằng món này không ngon, món kia dở, đôi lúc lại bỏ ăn…Xong rồi con mới biêt…mẹ buồn! Thật con xin lỗi mẹ!
Cám ơn mẹ vì mẹ không đơn thuần là một người mẹ của chúng con. Con biết mẹ đã thật vất vả khi gánh luôn cái trách nhiệm là bố trong ngần ấy năm trời..khi mà chả ai giúp gì được cho mẹ. Đến khi tất cả chúng ta sum họp thì cái trách nhiệm ấy dường như cũng chẳng với đi. Và có thể đển một lúc nào đó con được làm mẹ chắc có lẽ con cũng không thể hiểu hết sự vất vả và khổ tâm của mẹ…
Con biết có những đên mẹ lặng lẽ khóc. Khóc vì chúng con, khóc cho mẹ... biết vậy... nhưng con vẫn chả làm gì được cho mẹ..vẫn chỉ lặng lẽ nhìn mẹ khóc...
Đã không biết bao nhiêu lần con gạng cổ mà cãi mẹ chỉ để bảo vệ cái chân lý “điên rồ” của con...
….nào là con lớn rồi, con có quyền tự chủ, quyền quyết định mọi việc... trong khi bản thân con chả làm được gì chứng tỏ rằng mình đã lớn.
Mỗi ngày con thức dậy và vội vàng quơ giày dép đi làm ngay có khi chả ngó mặt mẹ..trưa về con ngồi vào bàn ăn mà mẹ dọn sẵn..rồi chiều làm về con lại đi tới tối. Con chả giúp được gì cho mẹ lại cứ cằn nhằn rằng sao mẹ nấu ăn không để ý, rằng con đâu ăn ngọt, rằng sao mẹ cứ đụng tới đồ dùng của con, rằng sao mẹ cứ can thiệp vào mọi mối quan hệ bạn bè của con, rằng sao mẹ cứ luôn miệng la mắng mỗi khi con thức khuya…
…nhưng con biết…
.. rằng nhà mình mỗi người một khẩu vị nên mẹ không thể nào đáp ứng mọi yêu cầu của con trong ăn uống.
... rằng con đi làm rồi đi chơi tối ngày..chả có thời gian mà dọn dẹp nên mẹ đã phải dọn luôn cái phòng ngủ giùm con nên đồ cùng của con không được xắp xếp như cũ.
…rằng con là con gái... nên mẹ phải quan tâm mọi mối quan hệ xung quanh con.
… rằng con là đưa ốm yêu từ nhỏ nên mẹ phải nhắc nhở mỗi khi con thức khuya .
Con chưa bao giờ nói chuyện ngọt ngào với mẹ, chưa bao giờ nhận sai lầm về mình..mặc dù có đôi lúc con thật sự sai… sai nhiều lắm! Con dường như không thể nói lời cám ơn và xin lỗi thật nghiêm túc với mẹ. Mặc dù có những khi ngồi lại con nhận ra cái lý và tình yêu của một người mẹ dành cho con gái.
Con cũng biết rằng những lời này của con thật là sáo rỗng. Cũng thật xấu hổ khi trước mặt mẹ mà người ta cứ khen con là ngoan và giỏi. Càng xấu hổ hơn khi con cầm trong tay cái giải nhì cuộc thi “Viết về Mẹ nhân ngày Vu Lan” năm ngoái. Con nhận ra mình là đứa con bất hiếu hơn cả những đứa bất hiếu…nhận ra con có cái vỏ bọc thật đáng khinh
Mẹ ơi! Ngày hôm qua con chat Yahoo với một cô bạn đã quen từ lâu. Cô ấy bao Vu Lan cô ấy sẽ lên chùa với mẹ… bất chợt con cũng nói với cô ấy rằng con sẽ làm giống cô ấy. Nhưng cô ấy bảo con rằng hãy ở nhà bên mẹ trong ngày Vu Lan, còn cô ấy thì phải lên chùa vì sợ linh hồn mẹ cô ấy sẽ cô đơn trong những ngày này...
Mẹ ơi!... vậy là cô ấy không còn mẹ nữa… cô ấy không được như con!
Bất chợt con nghĩ... nếu một ngày nào đó mẹ cũng rời xa con ???
Hẳn sẽ không còn ai gọi con dậy mỗi sáng, nấu cho con ăn, nhắc nhở con thật nhiều...
Hẳn lúc đó chắc con tuyệt vọng lắm...
Hẳn là con sẽ nhớ mẹ nhiều nhiều lắm...
...nhưng mẹ ơi..hẳn là con sẽ không khóc nhiều đâu ạ. Vì con nghe người ta nói nếu con khóc nhiều thì hẳn mẹ cũng không yên lòng ra đi, linh hồn mẹ sẽ không lên được với thượng đế vì sự níu kéo cua con…
Con không phải là đứa chạy theo xu hướng như người ta. Rằng sẽ mua thật nhiều quà để báo hiếu mẹ vào các ngày lễ. Nhưng con chắc con sẽ ở nhà cùng mẹ, pha trà và dọn nhà cho mẹ. Con sẽ cố gắng thật nhiều không làm buồn lòng mẹ
Vu lan! Con cầu nguyện cho mẹ sức khỏe và tình yêu của chúng con dành cho mẹ!
Và cầu nguyện cho mẹ không chỉ mùa Vu Lan…
Và mẹ ơi! Nếu như có kiếp sau thì con sẽ lại làm con gái mẹ nhé! Vì con biết trên đời này chỉ có mẹ hiểu và thương yêu con nhiều nhất. Con sẽ không còn cái suy nghĩ rằng kiếp sau sẽ phải đầu thai vào một gia đình thật giàu có nữa..đơn giản vì lúc đó con sẽ không được làm con gái của mẹ rồi!!!!
Xin lỗi vì những lỗi lầm của con !
Cám ơn những chăm sóc và yêu thương của mẹ !