Con luôn ước ba đừng say xỉn.
Lúc ba không say, ba mang con đi theo chân ba khắp cánh đồng đơm cá, chặt tre, đánh bẫy chim chèo bẻo. Con còn nhớ khung cảnh hoàng hôn, mặt trời đỏ rực như lửa; ba đi gỡ bẫy chim còn con đứng trên bờ ruộng nhảy múa tưởng tượng mình là một nàng công chúa Lizo, còn đàn chim chèo bẻo kia là bầy hoàng tử đội lốt thiên nga xà xuống bên con…
Lúc ba không say, ba ngồi chặt tre cho mẹ đan rổ, con ngồi đó ê a đọc đi đọc lại bài tập đọc. Ba mẹ đếm mỗi lần đọc của con bằng một cái mấu tre, cứ 10 mấu tre là con thuộc bài.
Con nhớ niềm tự hào của ba đi khoe mọi người khi con báo tin con thừa điểm vào đại học trong khi xóm mình mấy thằng bằng tuổi con được học gia sư tốn kém biết bao tiền mà không thi được. Ba hớn hở: “Con trai làm gì?”. Con chợt cười - “Đúng là ba!”. Con nhớ cái dáng ba đứng đợi con đi học xa nhà về giữa trưa hè nắng. Xe non hơi không lai được con, vậy là ba dắt xe còn con cầm ô, cứ thế ba con mình “bóng cha dài lênh khênh, bóng con tròn chắc nịch” trên con đường làng quanh co về nhà.
Năm thứ 3 Đại học, lớp con tổ chức đi Yên Tử. Cả lớp lạc nhau, xe bị hỏng giữa đường, điện thoại con mất liên lạc. Đêm ấy con đã không về nhà kịp mà ngủ lại giữa rừng. Con trở về, ba đã khóc, đó là giọt nước mắt đầu tiên ba khóc trước mặt con. Ngày con bước chân vào Sài Gòn, cả tháng trời nhớ con, mẹ kể ba cứ nhìn lên những tấm hình con chụp để ở bàn học là ba lại khóc. Ba đã không ăn nổi mỗi lần nhìn nụ cười rạng rỡ của con trên ảnh.
Mẹ cất ảnh con nhưng ba nhất định không chịu, để rồi cứ nhìn, cứ nhớ và lại khóc. Con cũng khóc, nhớ ba mẹ thật nhiều. Cơn lũ quét phá hỏng đường tàu Bắc - Nam vừa qua khiến tàu dừng lại, con lại mất liên lạc với ba mẹ lần nữa. Và ba lại khóc, lại quát ầm nhà lên không biết tình trạng con sống chết ra sao, hay đã bị nước cuốn trôi ra ngoài biển cả. Con xuất hiện trước mặt ba mẹ, cả nhà ta nghẹn ngào…
Thời gian cho con hiểu rằng tình phụ tử không gì có thể mất đi, không gì có thể thay thế. Dù ba mình là ai đi chăng nữa- một người kéo xe, một người nông dân, hay một doanh nhân thành đạt, ba vẫn là ba, vẫn chan chứa tình yêu thương. Chỉ có điều cách thể hiện tình yêu là khác nhau mà thôi.
Như ba, yêu thương và lo lắng cho con nhưng ba không biết diễn đạt lên lời, chỉ biết quát tháo, mắng mỏ con. Một cách diễn đạt tình yêu thật là tệ biết nhường nào! Nhưng con hiểu, và con càng cảm thấy thương ba. Một tuổi thơ ấn tượng về ba có lúc thật là xấu xí, nhưng nó đã qua…
Sau một tuần làm việc, con lại sắp xếp thời gian chở ba đi ngắm phố, mua chè Ấm Vàng , rồi ngồi uống một cốc bia bên vỉa hè, rồi đi BigC mua bánh mì nóng hổi về làm quà cho mẹ… Một cái cảm giác bình an mà con may mắn có được. Mẹ vẫn thường dặn con: “Có vấp ngã thì phải đứng lên ngay, gia đình luôn là chỗ dựa bình an để con quay về”. Phải, con cảm ơn cuộc đời đã cho con là con gái của ba mẹ
Từ cuộc thi nét Bút Tri Ân - Trịnh Thị Thu Thuỷ