Mâu thuẫn cứ thế dồn nén rồi bùng phát. Anh tuyên bố không chịu được, chị lớn giọng: “Không chịu được thì ly hôn”. Thế là ngày hôm sau hai vợ chồng đi nộp đơn luôn.
Anh và chị là bạn học chung 9 năm, hiểu nhau từng chân tơ kẽ tóc, lại có 4 năm yêu nhau đã rồi mới quyết định tiến tới hôn nhân. Những tưởng cuộc sống của họ sẽ hạnh phúc, nào ngờ khi về chung sống cùng nhau, nhiều mâu thuẫn nảy sinh khiến cuộc sống của họ bắt đầu trở nên ngột ngạt. Những cuộc cãi vã cứ thế nhiều lên, có hôm chị cầm nguyên chiếc dép liệng vào người anh chỉ vì anh mò về nhà lúc 2h sáng với lý do: đi uống rượu với bạn.
Chị không chịu được cái tính bẩn thỉu và quá nể bạn của anh, còn anh lại không ưa cái tính sạch sẽ quá mức và hay nói của chị. Không ai nhường ai, cả hai cứ thế ngấm ngầm ghét người kia. Suốt ngày đi làm, tối về gặp nhau được mấy tiếng nhưng cả hai không khi nào cãi vã. Có hôm chị đang ở trong nhà tắm, anh ở ngoài đập cửa rầm rầm rồi hét: “Suốt ngày tắm, nhà được mỗi cái nhà tắm mà em dùng cả ngày thì anh dùng cái gì? Người gì mà ích kỷ thế?”. Chị đang tắm cũng phải thò cái mặt ra rồi tạt cho anh một gáo nước. Làm xong, chị chốt chặt cửa lại, để mặc cho ông chồng của mình đứng ngoài gào rú.
Mâu thuẫn cứ thế dồn nén rồi bùng phát. Anh tuyên bố không chịu được, chị lớn giọng: “Không chịu được thì ly hôn”. Thế là ngày hôm sau hai vợ chồng đi nộp đơn luôn. Mọi thủ tục sau đó được nhanh chóng hoàn tất. Tuy nhiên, vì ngôi nhà hiện tại là của anh mà chị thì chưa tìm được chỗ để chuyển nên anh chị nhất trí sẽ “chia sẻ” căn hộ này trong vòng 1 tháng nữa, đợi chị tìm được chỗ thuê mới.
Anh vỗ ngực, xem mình là đàn ông chân chính nên không chấp chị, đồng ý luôn điều kiện đó. Ly hôn rồi, cả hai đều thấy tự do, chán nhất là đi về vẫn cứ chạm mặt nhau. Anh ký đơn xong, tha hồ sống theo sở thích của mình. Bày bừa ra cả nhà, đi nhậu, chẳng bao giờ về đúng giờ. Chị thì son phấn, váy vóc, mua sắm, đi chơi với bạn liên tục. Nói chung những ngày đầu sau khi chia tay, ai cũng cảm thấy rất phấn khích.
Chị bảo chị sẽ ngủ ở trong phòng, còn anh tự động ôm chăn gối ra chiếc ghế gỗ ở phòng khách. Sau đêm đầu tiên, anh bị ê hết cả lưng. Nhưng không sao, miễn là không phải ngủ cùng người đàn bà ác mồm kia là được. Dù sao thì anh cũng sẽ cao thượng, chịu đựng thêm 30 ngày nữa là có thể thoát khỏi “địa ngục trần gian”.
Nhưng sống chung thêm 30 ngày nữa với chị đối với anh quả là một thử thách đáng gờm. Sáng sớm, cả hai gào rú, tranh nhau cái nhà vệ sinh. Chị đang tắm, anh bước vào thế là chửi nhau. Chị trả đũa bằng cách vào phòng ngủ chốt chặt cửa, thế là anh không vào lấy quần áo để đi làm kịp giờ.
Anh trộm nghĩ: “Cái con người này đúng là khó ưa, chả hiểu sao trước kia mình lại có thể cưới cô ta được nhỉ?”. Sau những ngày vật vạ ăn cơm ở ngoài theo ý mình, anh cũng thấy thèm thèm mấy món ăn mà chị đã nấu trước kia. Nhưng anh chả dám thổ lộ.
Rồi vào một tối đẹp trời nọ, trong khi anh đang ôm cái bụng đói về nhà thì thấy chị diện nguyên một cây đỏ, làm tóc, xịt nước hoa thơm phức, xách ví đi ra khỏi cửa. Anh thấy tò mò bèn hỏi: “Đi đâu đấy?”.Chị nhếch mép: “Tôi là gái tự do, tôi đi kiếm chồng chứ đi đâu”. Anh châm chọc: “Láo thật, tôi còn chưa nghĩ đến chuyện đó, cô mới bỏ tôi mấy tuần mà đã dám theo thằng khác rồi”. Chị nghe thế chỉ cười cười: “Tôi còn kiếm nhà để ở chứ, đâu có thể ở nhờ nhà anh mãi được”. Anh tức khí hét lên: “Ừ, kiếm nhà xong cho tôi ở ké mấy ngày nhé”.
Đến khuya, chị về nhà trong trạng thái hốt hoảng, váy áo rách te tua, chiếc túi xách thì lại bị đứt. Anh thấy thế cũng hãi, định chạy ra hỏi vợ cũ xem thế nào nhưng thấy chị đi thẳng vào phòng ngủ đóng cửa cái rầm nên thôi. Anh cứ mon men lại cửa phòng ngủ xe có động tĩnh gì không thì nghe tiếng khóc nức nở phía trong. Đang định đẩy cửa bước vào thì “rầm”.
Từ bên trong, chị phi ra với tốc độ của tên lửa. Cánh cửa mở ra bất ngờ đập thửng vào mũi anh khiến máu chảy ròng ròng. Nhưng khi anh chưa kịp phản ứng gì thì chị đã nhảy phóc lên người anh, ôm anh rồi chỉ vào góc phòng: “Con... Chuột chồng ơi”.
Anh hiểu ngay vấn đề, trên đời này chị chỉ sợ mỗi chuột. Sợ đến ngất đi luôn ấy, anh bế chị chạy vòng vòng rồi để chị ngồi lên ghế, xông vào phòng ngủ đập chuột. Sau một vài phút vật lộn, anh đã bắt được con chuột. Trước khi cho nó vào thùng rác, anh đi ngang qua dí vào người chị một cái cho bõ ghét khiến chị ngã xuống ghế bất tỉnh.
Anh hoảng quá, vứt luôn con chuột ra giữa sàn rồi bế chị vào phòng ngủ hô hấp nhân tạo. Sau vài phút, chị tỉnh lại. Thấy anh ngồi bên cạnh, tay đang vuốt mấy sợi tóc trên trán của mình thì hoảng hốt. Không hiểu sao chị bật khóc ngon lành. Anh thấy thế lúng túng bèn chạy ra ngoài đem con chuột đi vứt.
Tối hôm đó, anh lấy hết can đảm gõ cửa phòng ngủ rồi hỏi: “Sao lúc nãy em đi về mặt mày tơi tả thế?”. Chị khóc rồi bảo: “Người ta bị cướp mà không hỏi han câu nào còn nói gì nữa”. Đấy, chị vẫn bướng như thế, rõ là anh đang hỏi rồi còn gì. Nhưng hôm nay anh cảm thấy chị thật nữ tính và đáng yêu, chẳng còn là bà vợ đành hanh trước đây nữa.
Rồi những ngày sau đó, anh và chị không còn giành nhau cái nhà tắm nữa, chị cũng nấu thêm một bát mỳ buổi sáng để cho anh ăn. Không ai nói với ai câu nào nhưng qua hành động, họ biết người kia đang nhượng bộ mình.
Rồi đến những ngày cuối cùng, anh mạnh dạn nắm tay chị rồi bảo: “Em đừng tìm nhà nữa. Cứ ở đây nấu cơm cho anh, anh cho em thuê nhà giá rẻ”. Lúc đó, anh nhận ra chị rất đẹp còn chị cũng cảm thấy rằng, mình không thể rời xa người đàn ông này.
Thế là chưa đến 15 ngày, anh và chị lại kéo nhau đi đăng ký kết hôn lại. Mọi người bảo họ điên nhưng cả hai đều nghĩ rằng, có thể nhờ lúc ly hôn ở chung nhà, họ mới nhận ra mình thực sự cần gì và biết trân trọng những điều mình đang có.
(ST)