Mẹ bảo: nuôi để làm thịt, nên thích lúc nào là làm thịt gà lúc đấy. Anh Lâm nhà cậu còn bảo: mự có món "xáo gà đại dương", tại vì mẹ nấu xáo rất nhiều nước, mẹ cứ gắp cho chúng con còn mẹ thì chan nước.
***
Cũng chẳng biết ông nội trồng tự bao giờ, khi con lớn đã thấy bụi tường vi cao hơn đầu người rồi. Những đóa hoa tường vi nhẹ nhàng như bông gòn, một chút hồng, một chút tím, pha lẫn một chút trắng, nở rực rỡ suốt mùa hè.
Mùa hè, mùa của những trò chơi trẻ thơ, mùa của tắm sông, bắt cá giữa đồng, đi chăn trâu chăn bò bẻ trộm vài bắp ngô rồi nướng ăn. Mặt mũi chân tay đen nhẻm vì nắng.
Những đứa trẻ thành thị như con dễ gì có được những trò chơi ấy. Thế nên lần nào về quê cũng trốn bố mẹ chạy đi nghịch dại. Và thế là bố lại bẻ những cành tường vi trước sân làm roi, phạt con vì những trò ngịch ngợm ấy.
Tường vi nhành thẳng lắm, ít cành phụ nữa. Tiện tay bẻ một cành, tuốt lá là đã có một chiếc roi lợi hại rồi. Có những lần bố đánh gãy hết roi này tới roi khác, mẹ xót con quá, xông vào che chở cho con. Bố đang lỡ tay cũng chẳng thể nào dừng được, mẹ lại bị một vết hằn trên người vì đỡ hộ con.
Mỗi lần thế con lại khóc ầm lên, con khóc không phải vì bố đánh đau đâu, ( nhành tường vi giòn lắm, mạnh tay một chút là gãy ngay, không đau lắm đâu mẹ àh ), con khóc vì con thương mẹ đấy thôi.
Anh em con sinh ra trong một gia đình công nhân viên chức nhà nước, được mấy năm thì hết bao cấp, cuộc sống khó khăn như tất cả mọi người thời bấy giờ, nhưng anh em chúng con chưa bao giờ phải thiếu thốn cái ăn cái mặc. Bữa cơm bao giờ cũng có hấp thêm vài củ khoai cho đủ suất, mẹ toàn giành lấy khoai và bảo : mẹ thích ăn khoai. Con cứ ăn cơm đi, con ngây thơ cứ thế là chén cơm trằng tỳ tỳ.
Rồi sau mẹ cũng nuôi thêm vài con gà, người ta thì trông cho đến dịp giỗ chạp tết nhât mới dám bắt gà làm thịt, anh em chúng con thì ăn thịt gà đến phát chán thì thôi. Mẹ bảo: nuôi để làm thịt, nên thích lúc nào là làm thịt gà lúc đấy. Anh Lâm nhà cậu còn bảo: mự có món " xáo gà đại dương", tại vì mẹ nấu xáo rất nhiều nước, mẹ cứ gắp cho chúng con còn mẹ thì chan nước.
Chúng con có biết đâu, lúc ấy mẹ nhìn chúng con ăn ngon là trong lòng mãn nguyện vô cùng. Còn nhớ lúc con 3-4 tuổi gì đấy, tự nhiên biết đọc, ắt hẳn mẹ mừng lắm, đặt báo hết báo Nhi Đồng, rồi báo Thiếu Niên cho con, hy vọng con ngày càng hiểu biết. Ấy vậy mà 27 tuổi rồi, con đã làm gì cho mẹ được đâu?
Có hôm đọc báo thấy người ta miêu tả cái đuôi lợn ăn ngon lắm, con kể cho mẹ nghe, chiều hôm ấy đi chợ mẹ đem về một cái đuôi lợn luộc còn nóng hổi. Con cười bảo : Con có ăn được thịt mỡ với da đâu mà mẹ mua đuôi lợn, mẹ cười: Mẹ cũng biết thế nhưng mẹ tưởng là con thèm ăn nên mẹ mua.
Thế là tối hôm ấy bố có món đuôi lợn luộc nhắm rượu.
***
Cuộc sống con cứ thế lớn lên dưới vòng tay chăm sóc của mẹ. Thời đấy xung quanh Khối II nhà mình có thằng thanh niên nào lại không nghiện ngập, không rượu chè cờ bạc ? Bố mẹ chúng nó hết ngăn cấm rồi đánh đập mà cũng có ích gì. Mẹ thì không cần đến một câu nói nặng lời, anh em chúng con cũng tránh xa mấy trò đấy. Người ta khen chúng con ngoan, thực ra là vì có mẹ đấy.
Không những đối với người ngoài, mà trong gia đình anh em họ tộc, con là một tấm gương, là một anh hùng để em út noi theo. Nhưng có ai biết đâu, đằng sau màn nhung sân khấu đầy ánh hào quang dành cho con đấy, là bóng mẹ lầm lũi nuôi dạy con khôn lớn từng ngày.
Gia đình nào cũng có những sóng gió, nhưng mẹ đã mua lấy sự bình yên cho ngôi nhà bằng chính sự hy sinh của mình. Có biết bao lần con dại dột, vì thương bạn bè mà gây họa cho chính mình, mẹ đều thầm lặng giải quyết không bao giờ để ảnh hưởng đến con. Mỗi lần như thế là mẹ già đi thêm bao nhiêu tuổi.
Mẹ không bao giờ nói : mẹ yêu con lắm, mẹ thương con lắm – nhưng con biết, so với ánh mắt của mẹ thì tất cả những lời nói đó chỉ là sáo rỗng mà thôi.
Con thật đen đủi, lần nào con đánh cược vào lòng tin con người là y như rằng lần đấy con lại thua cuộc, càng thua con càng tìm một lần thắng, lại tin người, lại mang họa... Cơn bão số 3 lần này là cơn bão kép. Vữa bão ngoài trời, vừa giông tố trong lòng mẹ. Lần này nữa, con không dám nói vì con sợ mẹ buồn, trời đất này cái gì con cũng không sợ bằng thấy mẹ khóc. Mỗi lần như thế là tim con như có ai cào ai xé. Mẹ biết, mẹ bảo rằng mẹ không khóc đâu. Rồi mẹ cũng tìm cách giải quyết mọi việc êm đẹp cho con.
Cơn bão tan, bụi tường vi xơ xác nhưng những bông hoa vẫn vươn lên rực rỡ. Có đôi chút bạc màu như mái tóc điểm sương của mẹ. Vì mưa, hay vì nước mắt ?
Ngửa mặt lên trời mà sao nước mắt con vẫn cứ chảy ngược ra. Con thấy may mắn nhất của đời con là đã là con của mẹ, chứ con không cần phải là con ông này bà nọ khác. Mẹ ơi, sống lâu thêm nữa mẹ nhé, để con còn báo hiếu được cho mẹ, con thương mẹ nhiều lắm...