Tôi là đứa con gái thích cầu toàn. Cái gì xung quanh tôi cũng phải màu mè lá hẹ một tí. Đôi khi trong đầu tôi nghĩ ra nhiều thứ rất hay ho mà tôi nghĩ chỉ có những đứa rảnh rổi như tôi mới làm được.
Còn mẹ tôi, là một người rất giản dị, không chau chuốt, không để ý đến bề ngoài như tôi. Nếu như tôi luôn muốn biến hóa mình trong những bộ quần áo theo mốt này mốt nọ thì mẹ tôi luôn bình dị. Thậm trí, trong tủ quần áo mẹ chỉ có một vài cái áo được coi là nổi bật. Không đa dạng như tôi và tôi thua mẹ ở điểm ấy.
Năm nào cũng vậy, sắp đến mùa lạnh là tôi - đứa con gái thích cầu toàn ấy lại tiết kiệm cho mình một số tiền khá khủng. Tôi tự sắm cho mình những chiếc áo bông đẹp và ấm áp. Những chiếc áo bông đắt tiền và có thể nói nó rất đẹp, như kiểu bọn nhà giàu cũng chẳng mua được chúng. Cho đến mùa lạnh, tôi diện áo bông một cách thích thú, trước sự ngưỡng mộ và ghen thầm của những đứa bạn.
Có lần, tôi nằm ôm mẹ ngủ. Vô tình đôi bàn chân của mẹ, à không, cái gót chân của mẹ chạm vào da tôi. Rất đau. Chân mẹ tôi rạn nứt rất nhiều, một phần vì lạnh và phần nhiều là do mẹ đi làm rất nhiều, không để ý đến nó. Tự nhiên tôi thấy nhói trong tim.
Con người ta ăn bận đẹp chỉ để ngắm. Còn mẹ tôi quanh năm suốt tháng làm lụng cũng chỉ mong kiếm tiền nuôi chị em tôi khôn lớn.
Cứ mỗi mùa lạnh qua đi, đôi chân của mẹ lại càng đau rát. Mẹ đã trải qua nhiều mùa lạnh với duy nhất một chiếc áo ấm của ba ngoại để lại. Tuy đã cũ nhưng vẫn dùng được. Còn tôi thì sao?
Chợt thấy cay xè sống mũi khi hình ảnh mẹ tôi trong chiếc áo ấm đã cũ mèn ấy, con tôi thì ấm áp trong bộ áo lông mới tanh được mua bằng tiền của mẹ, tôi thấy mình thật ích kỉ và xấu hổ. Nhất là khi nghe mẹ nói: "Mẹ lạnh mấy cũng được, nhưng con phải ấm".
Mùa lạnh năm nay lại tới rồi, lạnh đến buốt giá luôn. Tôi mặc lại những chiếc áo bông cũ. Và mẹ vẫn mang chiếc áo của bà ngoại.
Mẹ à, mẹ có lạnh không? Nhìn con ấm áp như vậy nhưng trong lòng con lạnh lắm.