Hà Nội mùa này lạnh, những hạt mưa xuân càng làm cho cái lạnh thêm phần tái tê. Cũng thật kì lạ, người ta thường cảm thấy cô đơn khi trời lạnh nếu không có một người để yêu thương và được yêu thương nhưng giờ lòng em thanh thản lạ thường.\
Không tiếc nuối những gì đã qua, không hoài thương những điều giờ chỉ còn là kỉ niệm. Em cũng không ngậm ngùi, oán thán khi điều mình mong chờ chưa đến. Em hồn nhiên sống và tận hưởng từng giây phút trôi qua. Dù lúc này, em vẫn là một cô nàng… độc thân.
Sài Gòn của anh nắng chứ? Cái thành phố nhộn nhịp ấy mang tới cho con người nhiều đậc ân để không buồn. Nó lúc nào cũng sôi động và hơn hết nó không có cái lạnh thấu xương để lòng người thổn thức và buồn tê tái. Có lẽ đó là lí do anh chọn vùng đất ấy sau khi chúng mình chia tay. Nó sẽ khiến anh nhanh chóng quên đi cuộc tình dang dở này, để cho lòng tĩnh lại, sống và tiếp tục yêu. Vậy thì khi Hà Nội của em lạnh, Sài Gòn của anh nắng ấm, anh có đang mỉm cười không đấy? Hãy trả lời em rằng, anh đang hạnh phúc. Đó là điều em muốn nghe.
Khi Hà Nội của em lạnh, Sài Gòn của anh nắng ấm, anh có đang mỉm cười không đấy? Hãy trả lời em rằng, anh đang hạnh phúc. Đó là điều em muốn nghe. (Ảnh minh họa)
Ở nơi này, em vẫn hì hụi đang những chiếc khăn len dù ai đó hỏi em: “Tặng ai thế?” em sẽ chỉ cười thật nhẹ: “Bí mật, tặng cho người đến từ tương lai”. Nếu là trước đây, em sẽ cười tươi tắn mà nhắc tên anh khi người ta hỏi câu đó nhưng giờ đây trong em chỉ là một khoảng không vô định. Em chưa biết lấp vào đó hình ảnh của ai vì em vẫn giữ một trái tim trống rỗng. Nhưng em không thấy buồn, em vẫn tiếp tục đan, cho một ai đó mà em còn chưa biết mặt. Chỉ biết rằng, người đó giờ đã không còn là anh.
Ngày trước, mùa đông Hà Nội cho chúng mình cơ hội để quen và yêu nhau. Những kỉ niệm ngọt ngào nhất cũng được dệt lên từ những mùa đông như thế. Biết bao chiếc khăn len em đan tặng anh giờ trở thành kỉ niệm. Ngày đó, khi em tặng anh chiếc khăn, anh đã ngập ngừng e ngại: “Người ta nói yêu nhau mà tặng khăn sẽ chia tay…”. Nhưng em thây kệ, yêu nhau là chuyện của hai người đâu phải chuyện của cái khăn. Em muốn dành cho anh những điều tự tay em làm lấy, còn tình yêu, nếu nó ra đi là vì em và anh yêu không đủ sâu. Em chẳng tin cái điềm mà người ta nói. Ngay cả bây giờ, khi cái sự chia tay ấy là thật, em vẫn nghĩ rằng, chia tay là vì em, vì anh…
Em đã học được cách quên đi những nỗi buồn, không còn tiếc nuối, không oán thán, không giận hờn với quá khứ. (Ảnh minh họa)
Em biết anh đã đau đớn nhiều lắm khi chúng mình dừng lại. Một cuộc tình không có kẻ thứ ba, không có sự thay lòng đổi dạ, không có dối trá lọc lừa nhưng chẳng hiểu vì sao lại lặng lẽ ra đi tựa như mây khói. Anh xót xa, em tiếc nuối nhưng vẫn phải chia tay. Anh trốn chạy kỉ niệm, anh bỏ lại Hà Nội, bỏ lại những mùa đông, bỏ lại em và tình yêu đã mất ấy để vào Sài Gòn. Anh hi vọng cái nắng ấm áp của phương nam sẽ nhanh chóng làm ấm lại trái tim chịu nhiều thương tổn sau khi chúng mình chia tay. Còn em, em chọn cách ở lại, đối diện với những ngày mùa đông không còn anh…
Em đã học được cách quên đi những nỗi buồn, không còn tiếc nuối, không oán thán, không giận hờn với quá khứ. Em đã mỉm cười, cười tươi tắn dù em vẫn đang bước độc hành trên những con phố đông đúc mỗi khi tan tầm. Em không phải người nói những lời cao thượng văn hoa nhưng trong lòng em vẫn mong ngóng về phương nam, nơi mà anh ở đó. Không phải là nhớ nhung người tình cũ, em chỉ muốn biết rằng: ở nơi đó, trái tim anh đã bớt đau chưa? Anh đã mỉm cười chưa? Còn em, em đã cười rồi đấy…