Đâu phải ai cũng như ai, con gái cũng có dăm bảy loại. Mày cứ đổ đồng như vậy sao được.
***
- Một cô nàng kế toán trẻ, đẹp kiểu con nhà lành, ngoan ngoãn và ngọt ngào hệt mấy em lần trước vậy.
Khải vừa chậm rãi nói, vừa chăm chăm nhìn vào ly rượu đầy đang thong thả xoay tròn trên bàn tay như tự chiêm ngưỡng cái sức mạnh chế ngự của chính mình.
Quân nhìn thằng bạn, cười mỉm, một bên mép khẽ nhếch lên.
- Đâu phải ai cũng như ai, con gái cũng có dăm bảy loại. Mày cứ đổ đồng như vậy sao được.
- Dăm bảy loại cơ á? – Minh cười chế giễu. – Tao mới chỉ thấy có hai loại trên đời này. Loại thứ nhất, không hấp dẫn, cá tính nhưng chân thật như bạn gái tao. Loại thứ hai giống đám bồ thằng Khải, hoàn hảo theo cái kiểu giả tạo.
Nghe Minh phán xong, Khải và Quân cười nghiêng ngả. Khi biết yêu và được yêu, thằng con trai nào chẳng tôn thờ bà chúa của lòng mình. Chợt Quân quay ra phía Khải.
- Khải này, tao nói thật, đừng lấy người khác làm trò tiêu khiển cho mình nữa. Nếu một ngày, mày đùa cợt với một cô gái thật lòng yêu mày, mày sẽ phải hối hận đấy.
Khải không nói thêm gì. Con gái bây giờ thực dụng lắm, phải có công việc ổn định, gia đình không được quá nghèo nàn thì họ mới yêu. Mà yêu theo kiểu hiện đại, tìm hiểu rõ về gia cảnh rồi là cưới. Khải không lạ gì mấy trò đó cả, với anh lấy vợ chỉ là để làm tròn bổn phận người con. Thế thôi.
Kết thúc cuộc vui, Khải về nhà và quăng người lên giường, nhắm mắt lại và thả trôi những suy nghĩ không chủ đề. Khải nghĩ đến Linh, cô kế toán cá tính mà anh kể cho đám bạn nghe ban nãy. Có vẻ như mọi thứ đang tiến triển quá nhanh.
Mới bốn tháng trước, Khải và Linh gặp nhau bên hiên vắng vậy mà giờ đã thành một cặp. Anh nhớ hôm ấy là một ngày mưa, mưa tháng sáu, hối hả và vội vã. Nếu là trong truyện hay trong phim thì Linh sẽ đưa tay hứng những giọt nước mưa để chúng bắn lên gương mặt trái xoan có vài lọn tóc ngắn bết lại vì ướt. Rồi Khải lau đi những hạt mưa định mệnh và hai người yêu nhau. Nhưng thực tế, Linh không đưa tay ra hứng nước mưa, mà cô hát, cái giọng hát mới dễ thương làm sao, nó khiến cho trái Khải xôn xao và thúc giục anh tìm đến cô sau đó nhiều lần. Nhưng anh chỉ thực sự thích Linh khi ngồi trong ô tô nhìn cô tự tay ném vào thùng rác đám quần áo hàng hiệu mà anh vừa dẫn đi mua. Dù thấy hết mọi chuyện nhưng Khải vẫn không tin vào những gì mình thấy. Có chăng đó chỉ là hành động "thả con săn sắt, bắt con cá rô mà thôi", có chăng Linh đến với anh chỉ là tìm chỗ bám để dễ bề xin vào làm chính thức.
Khải không phải là kẻ độc đoán hay đa nghi, nhưng một khối óc kinh tế buộc anh phải nghĩ mọi vẫn đề theo hướng khác. Hết rồi cái thời của Romeo và Juliet, tình yêu của xã hội hiện đại chẳng qua cũng chỉ là một lớp học ngắn ngày để dọn đường cho một đám cưới, để trách nhiệm và những lo toan gắn kết người ta lại. Còn nếu không nhanh chân sẽ bị trượt tốt nghiệp. Thế thôi, không cần phải yêu.
Sáng, Khải dậy sớm, lái xe tới nhà trọ đón Linh đi làm. Linh vẫn vậy, vẫn như mọi ngày, cô chào anh bằng nụ cười không thật vì đôi mắt kia híp lại một cách cố tình. Linh lúc nào cũng thế, khi anh tức giận, cô sẽ im lặng, khi anh vui cô luôn mỉm cười dù trong lòng còn nhiều ức chế. Dường như với cô, Khải chỉ là vật thiết thân không thể mất.
Tối, cái thành phố ngột ngạt xua đuổi con người ta tìm đến những bờ hồ đầy gió hay những căn phòng mát lạnh điều hòa. Khải không đưa Linh tới ngồi trên ghế đá bên hồ như lần trước, những ngày lãng mạn qua rồi. Anh đưa Linh về nhà mình. Bố mẹ anh đi công tác xa tuần sau mới về, chị ở cũng xin nghỉ hai hôm nữa mới lên. Mọi thứ đã đến hồi kết, Khải nghĩ vậy và anh tin Linh cũng thế.
- Sao anh đưa em về đây?
Linh nhìn anh, ánh mắt không dò hỏi mà nghiêm nghị và khó chịu. Khải chưa vội trả lời mà chậm rãi cởi chiếc áo công sở, vắt lên thành ghế sô – pha, anh nhìn thẳng vào đôi mắt đen với hàng mi cong đang giận dữ.
- Em ngây thơ thật hay là giả nai vậy, trong nhà bây giờ chỉ có hai đứa mình thôi mà.
Linh nhìn anh,dường như cô đã chắc chắn về dự định của anh. Không để cô hỏi, Khải tiếp:
- Tối nay ở đây với anh, chịu không?
Linh đưa hai tay vòng trước ngực, khẽ tựa người vào thành bàn cô nói:
- Anh nghĩ em là đứa con gái dễ dãi thế ư?
-Thế kỉ hai mốt rồi, mọi thứ phải hiện đại một chút, phóng khoáng một chút chứ cưng. Sợ anh bỏ rơi em à? Yên tâm đi, anh đâu phải loại người ấy.
Khải vừa nói vừa đưa tay khẽ chạm lên cằm Linh. Có lẽ anh rất tự tin về những dự đoán của mình. Linh lại nhìn anh, một nụ cười thoáng qua trên bờ môi đang mím chặt.
- Mình chưa yêu nhau đủ nhiều để làm cái việc này. Hơn nữa anh không hề yêu em như những gì anh từng nói. Anh chỉ coi tình cảm như thứ trò chơi thôi sao?
Khải tiến lại gần, đặt tay lên eo lưng cô, tựa cằm lên bờ vai gầy của cô anh thì thầm:
- Đừng quê như vậy, em phải sống thoáng một chút chứ. Một đứa bé, rồi tiếp đến là một gia đình, như vậy không đủ nhiều sao?
Đột ngột, Linh gỡ bàn tay rắn chắc của Khải ra, nhìn anh, đôi mắt cô long lanh hơn, nhưng cô không hề khóc. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô không làm theo ý muốn của anh. Đối diện với Khải, Linh nói bằng cái giọng ráo hoảnh:
- Em là cô gái nông thôn ra thành phố học và lập nghiệp bằng chính trí tuệ và sức lực của mình, chẳng có gì khiến anh phải khinh rẻ em như vậy cả.
Khải đưa tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Linh, sám hối:
- Đừng hiểu lầm, anh không có ý nghĩ ...
Không đợi anh nói hết câu, Linh tiếp:
- Bốn tháng là quá ngắn để hiểu rõ một con người phải không anh? Em yêu anh và đã từng nghĩ anh cũng yêu em, nhưng anh chỉ coi đây là một trò chơi.
- Anh xin lỗi.
Linh nhìn thật kĩ gương mặt chàng trai mà cô từng coi là thần tượng, và giờ đây mọi thứ kết thúc rồi.
- Game over.
Hất nhẹ bàn tay anh, cô đi thật nhanh ra ngoài cổng. Khải đứng một mình trong căn phòng khách sáng trưng ánh đèn, anh thấy mọi thứ đang tối dần trước mắt. Phải chăng anh đã quá vội vàng. Phải chăng Quân đã đúng khi cảnh báo anh. Khải ngồi xuống ghế, cảm giác nặng trĩu phủ khắp lí trí. Anh thấy hơi khó thở, cổ họng hơi đau, anh vừa đánh mất một thứ quan trọng của chính mình.
Những ngày tiếp theo, Khải thấy thật khó để đối mặt với Linh, nhưng cứ đến công ty anh lại thấy cô, cô vẫn vậy, vẫn vui tươi như bao ngày khác. Cô đâu phải người có lỗi, chẳng có gì phải dằn vặt như anh cả.
Con người ta thường như vậy, khi có trong tay một món đồ thì coi thường nó, nhưng khi mất rồi mới thấy nó quý giá biết bao. Tình cảm của Linh dành cho anh là thật lòng, cô luôn làm anh mỉm cười vì yêu anh nhưng sự ngộ nhận đã làm tan biến đi tất cả. Khải thấy buồn nhưng không có nghĩa là anh bỏ cuộc, anh đã khiến Linh yêu mình một lần, không lí nào cô có thể quên anh nhanh như vậy được. Game over ư? Không, mọi thứ là do anh tạo ra thì cũng phải tự tay anh kết thúc.
Buổi chiều muộn, ánh nắng mặt trời không còn soi rõ con ngõ nhỏ nhưng cái oi bức vẫn cứ luồn lách qua lòng thành phố ào vào xóm trọ nghèo. Khải đợi Linh, rất lâu. Anh có thể thấy được cái dáng người mi nhon của cô từ rất xa, một chiếc xe đạp, một chiếc áo nắng. Thấy anh, Linh chống một chân xuống, đưa tay cởi chiếc khẩu trang và cái mũ hoa vành rộng bỏ vào giỏ xe, cô nhìn anh, đòi hỏi một sự lên tiếng.
- Anh xin lỗi vì chuyện hôm trước.
Khải đưa tay đặt trước giỏ xe Linh và nắm chặt, anh sợ rằng nếu không nắm lấy Linh sẽ rời bỏ anh mãi mãi. Linh nhìn anh, cô im lặng một lúc mới trả lời.
- Em hết giận anh rồi, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng, một tư tưởng và lối sống riêng. Tư tưởng của anh phóng khoáng và hiện đại quá, em không thể theo kịp được.
Khải đưa bàn tay di chuyển từ giỏ xe đến bàn tay Linh, nhưng cô đã rụt tay lại, phũ phàng gạt đi cái hy vọng bé nhỏ của chàng trai trước mặt.
- Mình có thể yêu lại từ đầu, anh sẽ thay đổi tất cả.
- Anh biết không, khi một cô gái đã yêu thì sẽ yêu hết mình, và khi không còn yêu và được yêu nữa cũng sẽ đau đớn rất nhiều, khi yêu cô ấy có thể rất dịu dàng, rất ngọt ngào, nhưng khi anh nhẫn tâm làm trái tim cô ấy bị tổn thương anh sẽ không bao giờ có được nó lần thứ hai đâu.
Nói rồi Linh dắt xe vào sâu trong xóm trọ. Còn một mình, Khải lặng lẽ trở về. Đặt mình lên giường, cởi bỏ chiếc áo công sở rồi quăng nó xuống sàn, Khải ngồi dậy và nhìn đăm đăm vào màn hình điện thoại. Anh tự cười một mình. Cuộc sống còn quá nhiều điều phải lo, một bản báo cáo ngày mai phải nộp, một dự án phải xem qua, vậy mà anh lại ngồi đó chờ đợi một điều vu vơ không bao giờ xảy đến.
Khải dang rộng hai cánh tay rồi thả người rơi xuống giường. Có lẽ anh đã sống thực dụng quá rồi, không có tiền bạc và vật chất thì người ta sống thiếu sung túc, nhưng không có tình yêu thì người ta chẳng thể nào sống nổi. Muốn được yêu trước hết phải biết yêu, yêu hết mình.
Lời của Quân lại vang bên tai anh: "Đâu phải ai cũng như ai, con gái cũng có dăm bảy loại", nhưng dù là loại nào đi nữa cũng đừng dại gì mà làm tổn thương những thứ họ tin vào. Bỏ qua những công việc bộn bề, Khải nhắm mắt lại để bóng đêm ru mình vào giấc ngủ. Ngày mai, anh sẽ làm người khác.
Phạm Vũ