Tạm biệt thời sinh viên năng động. Tạm biệt ghế đá, vườn hoa nơi sân trường Tự nhiên yêu dấu. Tạm biệt giảng đường với phấn trắng bảng đen. Tạm biệt những con người đã cho tôi một quãng thời gian đẹp mà tôi muốn trân trọng gọi bằng hai tiếng "sinh viên".
***
Sẽ chẳng còn bao lâu nữa danh xưng đấy cũng theo thời gian mà trôi đi mất. Phấn trắng bảng đen hay những tiếng cười bọn bạn bè tụ tập rồi trà đá và "chém gió" cũng dần lùi xa. Bốn năm rưỡi – cái khoảng thời gian chẳng nhiều nhặn gì khi đem so sánh với cả chặng đường đời còn trải dài phía trước nhưng tôi sẽ chẳng có gì nếu không có những nét bút cần mẫn suốt từng ấy thời gian trên giảng đường Tự nhiên này. Nói vậy để biết rằng tôi trân trọng quãng đời sinh viên tươi đẹp, để thấy rằng tôi cũng như các bạn sẽ trưởng thành nhiều sau những tháng năm "dùi mài kinh sử" gian lao.
Đúng là cái gì qua rồi thì người ta mới cảm giác nuối tiếc. Dù thuộc nằm lòng cái chân lý đó nhưng sao mãi tôi chẳng thể nào thực hiện được? Sắp bước qua cột mốc quan trọng tiếp theo của cuộc đời, tôi lại cảm thấy tiếc nuối thời gian. Đúng vậy, mãi mãi vẫn chỉ là... "giá như". Giá như đời sinh viên là mật hoa tôi sẽ chẳng để cho lũ ong kia được chăm chỉ một ngày. Giá như đời sinh viên là mưa tôi sẽ để cho mảnh đất đời chết khát. Và giá như... tôi được làm sinh viên một lần nữa, tôi sẽ vẫn chọn Tự nhiên là bến đỗ cuối cùng. Nhưng không sao, chẳng phải cái gì không trọn vẹn mới đáng quý và đáng nhớ nhất hay sao. Tôi sẽ không là một con người tham lam, chỉ là muốn cất dấu những mảnh ký ức không trọn vẹn đó thật sâu, thật sâu để rồi thỉnh thoảng lôi ra ngắm nghía rồi tự nhủ: "Chà, ngày trước mình cũng đã một thời...".
Lòng mỗi chúng ta như quả đất chia hai nửa tối – sáng. Một nửa viễn du về phía tương lai đầy hứa hẹn, một nửa trở về miền ký ức trong sâu thẳm trái tim. Vậy hãy để đời sinh viên tô thêm cho trang sách cuộc đời của các bạn những mảng mầu tươi sáng nhé. Để lúc tìm về ta vẫn thấy mình của ngày xưa...
Xuân Đài (Mr. Radio)