Quỳnh Anh và Nga hớn hở bước vào nhà thì đụng ngay “hiện trường” làm mặt hai đứa bỗng héo quắt chẳng còn vẻ rạng ngời nữa. Con Uyên đang ngồi im re như cái xe chết máy ở giữa nhà và ra hiệu cho hai đứa bạn hãy liệu mà nhanh chóng chuẩn bị tinh thần đối diện với bộ mặt xì ra khói của con Ngọc. Nhận thấy “nghi phạm” xuất hiện, Ngọc “điều tra” ngay:
- Hai đứa mày có đụng đến cái đĩa tao vừa thu không?
- Có – Quỳnh Anh rụt rè xác nhận, nó… chỉ sang Nga, cầu cứu viện trợ của… tòng phạm – sáng nay tao với con Nga mở ra nghe, xong rồi…
- Tao phải đi học giữa chừng, mày nghe nốt mà!
Thấy “tòng phạm” bán đứng mình một cái tưng như dây đàn, Quỳnh Anh cuống quýt:
- Nhưng nghe xong tao để trên bàn mà, mày tìm kĩ chưa?
Nói dứt câu, Quỳnh Anh giật nảy mình vì nó vừa nói câu “thanh minh” lại hoá ra “thú tội” rồi còn gì. Ai chả biết địa điểm “cái bàn” của bọn nó coi như một cái sàn nhà di động với đủ thứ trời ơi đất hỡi. Và xui xẻo cho Quỳnh Anh vì cái tính ẩu tả của nó đã để cái đĩa quý giá của con Ngọc vào cái bãi rác di động ấy khiến ai cũng có thể tiện tay vơ rác quẳng đi rồi. Và Ngọc bùng nổ thật:
- Mày có biết suy nghĩ không? Mày có biết tao phải thế nào mới thu xong cái đĩa không hả? Bây giờ mất rồi mày bảo tao phải làm sao?
- Tao xin lỗi. – Quỳnh Anh lí nhí.
- Xin lỗi à? – Ngọc gào lên. – Mày tưởng xin lỗi là tìm thấy cái đĩa à? Không phải của mày nên mày mặc kệ cứ gì?
- Không phải thế, tao…
- Không phải cái gì? Mày là đồ vô trách nhiệm!
- Mày thôi đi – Đến lượt Quỳnh Anh cũng hét – Tao biết tao làm mất nhưng tao đã xin lỗi rồi. Mày không phải vin vào đấy mà muốn nói gì cũng được.
Nói xong hai đứa trợn mắt nhìn nhau, hớp hơi lấy sức, rồi một đứa y như một cái bình ga, một đứa như lửa gặp nhau và… bùng nổ tiếp. Uyên và Nga há hốc mồm nhìn hai cái loa đại bác bắn phá nhau tơi tả không thương tiếc.