Rồi cuối cùng cũng đến ngày em chào đời. Cái ngày suốt cuộc đời chị không bao giờ quên. Hôm đó chị đã phải đi bộ 2 km từ trường đến bệnh viện vì cả gia đình đều ở trong đó chào đón sự ra đời của em.
Và có một điều chắc cũng chẳng ai nhớ đó là hôm nay cũng là sinh nhật chị. Thực sự chị muốn chạy thẳng về nhà, chị không quan tâm em được sinh ra như thế nào, cũng chẳng muốn biết mặt mũi em ra sao nhưng chị đến bệnh viện vì chị lo cho mẹ. Tối qua mẹ đã đau đớn rất nhiều, trong nhà, mẹ là người hiểu chị nhất, mẹ biết mọi thứ chị thích kể cả sở thích ăn bánh kem dâu nhưng không có dâu của chị. Càng lo cho mẹ bao nhiêu chị lại càng cố sức chạy nhanh vào bệnh viên, khi đến nơi thấy bố đang gục đầu bên hàng ghế đợi, chị bước đến thở hổn hển: "Mẹ sao rồi bố?". Bố ngước nhìn chị, khuôn mặt chứa đầy sự mệt mỏi, bố bảo: "Con đến rồi à, mẹ đang trong phòng cấp cứu con ạ." Bố nói như ngẹn ngào. Thấy bố như vậy mà chị không cầm được nước mắt, chị ôm chầm lấy bố, an ủi như để an ủi chính bản thân mình: "Bố đừng buồn, mẹ sẽ không sao đâu, rồi mẹ sẽ trở về với bố con mình, gia đình mình sẽ lại hạnh phúc."
Một lát sau, ca cấp cứu kết thúc, bác sĩ bước ra và nói: "Chúng tôi rất tiếc, chúng tôi đã cố hết sưc nhưng chỉ cứu được đứa bé còn người mẹ đã chết vì sinh khó". Câu nói của bác sĩ làm thế giới xung quanh chị như sụp đổ, thế là chị đã mồ côi mẹ khi mới tròn 10 tuổi, cái tuổi mà chị cần mẹ biết nhường nào nhưng giờ đây mẹ đã đi xa mãi mãi... Và người duy nhất chị có thể đổ lỗi cho việc này chính là em - một đứa trẻ chị không hề muốn có mặt trên cói đời.
Rồi 4 năm sau, em lên 4 tuổi, bố đi làm cả ngày nên suốt ngày em cứ bám lấy chị, em muốn chị chơi với em, tức giận vì bị làm phiền chị đã tát vào mặt em khiến em khóc thét lên. Đúng lúc bố về, bố gọi chị vào phòng và trách móc, bố bảo: "Sao con lại đối xử với em mình như thế?", chị cảm thấy uất ức, liền cãi lại: "Nó không phải em con, bố thích thì cứ ở nhà mà chơi với nó đi, con không thích. " Bố tát vào mặt chị: "Hôm nay con dám nói chuyện với bố như thế à". Chị khóc òa lên: "Con ghét nó lắm, nó không phải người, nó là đồ phù thủy xấu xa, chính nó đã cướp mẹ của con". Nói rồi chị vụt chạy ra khỏi phòng, vừa mở cửa đã thấy em đứng đó như chết lặng, nhưng chị chả quan tâm, chị chạy ào về phòng mình khóc thút thít... Từ đó em chỉ lặng lẽ một mình, không làm phiền đến chị nữa, em cũng chẳng chơi với ai, chỉ lầm lì một mình như vậy.
Hai năm sau, khi chị tuổi 16 tuổi, và cũng là lúc chị có một kì thi quan trọng đó là thi vào lớp 10 công lập. Nào ngờ đâu, do ăn chơi, chị lại trượt và phải học trường dân lập. Bố vô cùng thất vọng, bà con họ hàng ai cũng xì xầm sau lưng chị, niềm kiêu hãnh của một cô gái mới lớn hoàn toàn sụp đổ khi những người xung quanh chỉ nhìn chị bằng ánh mắt thương hại. Chị cảm thấy thất bại, xấu hổ và tủi thân. Trong khi em luôn dẫn đầu trường thì chị lại như vậy, rồi đây chắc chắn bố sẽ không thương chị nữa và em cũng sẽ chẳng coi chị ra gì. Chị nhốt mình trong phòng, buồn bã, chẳng thiết ăn uống, chị muốn quên hết tất cả và dường như chị cũng quên mất một điều quan trọng, bố bận bịu nên cũng không nhớ, chỉ có mình em vẫn nhớ. Chị đang nhốt mình trong phòng bỗng có tiếng gõ cửa rất nhẹ nhàng: "Chị hai ơi!" tiếng gọi bình thường mà sao chị thấy lạ lẫm, đã lâu lắm rồi em không hề gõ cửa phòng chị. Tâm trạng rối bời, chị cũng chẳng hiểu vì sao lúc đó bất giác chị lại mở cửa. Cánh cửa vừa mở chị như không tin vào mắt mình khi em đang bê một chiếc bánh kem rất to, trên bánh có những ngọn nên xếp thành tên chị... Thôi đúng rồi, hôm nay là sinh nhật chị, đến chị còn chả nhớ, chị không còn tâm trạng để nhớ. Tự dưng nước mắt chị lai rơi, lúc này bên chị chỉ có em, mọi người đều quay lưng chỉ còn em vẫn quan tâm chị. Em nói rất to: "chị hai sinh nhật vui vẻ, luôn vui cười và xinh đẹp nhé", Ôi sao chị thấy mình thật nhỏ bé trước em, chị thật ích kỉ phải không, chị bảo em là phù thủy nhưng thực sự chính chị mới là phù thủy đã đối xử tệ với em, chị biết phải nói sao đây...
Nhìn em cười hồn nhiên mà chị thấy thật xấu hổ, đón nhận chiếc bánh kem mà không biết phải nói gì. Chị ú ớ: "Cám ơn...em...trai". Câu nói bình thường mà sao lâu nay chị chưa từng nói. Bây giờ có xin lỗi chắc cũng không đủ để chị cảm thấy bớt ray rứt, nhưng cảm ơn em, cảm ơn em rất nhiều, "đứa em trai" của chị, nhờ em chị đã khôn lớn thêm rất nhiều. Đây là sinh nhật ý nghĩa nhất của cuộc đời chị!