Ngày con nhận ra tình thương vô bờ bến của mẹ dành cho con cũng là ngày con đã khôn lớn, và phải rời xa gia đình để tìm đến chân trời mới , một thành phố lớn cách xa quê mình lắm,nơi đây chẳng có gì giống ở quê cả.
Nhiều lần con đã tự nhủ với bản thân rằng”phải cố vượt qua nỗi nhớ nhà,nhớ mẹ”.. nhưng càng cố gắng thì những kí ức ấy lại ùa về làm cho con không thể ngăn đuợc dòng nuớc mắt đang lăn dài từ trong khóe mắt.
Nỗi nhớ ấy chỉ những ai đã từng xa quê mới hiểu đuợc,cảm giác nhói trong tim khi chợt thấy xung quanh mình là một nơi hoàn toàn xa lạ,thiếu đi bóng mẹ hiền , và phải rời xa nơi mà từ nhỏ đến lớn đã gắn bó từ quen thuộc cho đến bây giờ nó chỉ còn trong trí nhớ.Nơi đất khách quê người đôi lúc con thấy lạc lõng và bất lực trước những thử thách,khó khăn trong cuộc sống của một người công nhân,và ngay lúc ấy con chỉ ước mình không tồn tại trên thế giới để không phải chịu sự đau khổ hay giằng vặt bản thân nữa , muốn kết thúc tất cả mẹ à!.
Nhưng nghĩ đến người sẽ đau khổ nhất khi con không tồn tại chỉ có thể là mẹ,vì con tin chắc sẽ không tìm đuợc người thứ hai yêu thương con ,luôn dành những gì tốt đẹp nhất có thể,là người phụ nữ chỉ biết cho đi mà chưa từng nghĩ sẽ nhận lại những gì từ con cả . vì thế con đã tìm đuợc động lực sống cho mình,là cố gắng vượt qua trở ngại trước mắt để có thể tự mình đứng dậy làm theo những gì mẹ từng dạy và dù thế nào cũng không để mẹ nhìn thấy con khóc , nên vẻ bề ngoài của con lúc nào cũng mạnh mẽ , mặc dù bên trong con là một người yếu đuối nhưng con sẽ không để mẹ thấy đuợc điều đó.
Con mong ngày nào đó, sẽ có thật nhiều tiền để cho mẹ cuộc sống tốt hơn và đưa mẹ đến nơi mẹ từng mong muốn đuợc một lần đặt chân đến…
– Mẹ hãy đợi con mẹ nhé!,con sẽ cố gắng để làm cho mẹ đuợc hạnh phúc hơn .Con chỉ mong mẹ đuợc sống một cuộc sống đủ đầy hơn vì suốt thời gian qua mẹ đã hi sinh vì gia đình và con là người mẹ làm mẹ lo nhất bởi cái tính trẻ con của con.
Mẹ là người phụ nữ có thể thay thế tất cả mọi thứ nhưng không gì thay thế đuợc mẹ , vậy nên đối với con mẹ luôn quan trọng nhất,
“Con yêu mẹ”…
Tác giả: Trúc Diễm