TÂM SỰ CỦA NGƯỜI CHỒNG CÓ VỢ NGOẠI TÌNH

Posted: Thứ Năm, Ngày 11-05-2017, : 3985.

Viết cho người vợ , đã từng là tất cả của tôi

Tôi là một người đàn ông ngoài ba mươi có vợ xinh - Theo như lời bạn bè và những người xung quanh nhận xét. Cuộc sống có thêm niềm vui kể từ ngày công chúa nhỏ ra đời. Tóm lại nhìn từ bên ngoài vào ai cũng nói chúng tôi hạnh phúc. Nào ngờ, cái sự thật phũ phàng được gói bọc tỉ mỉ bên trong cái vỏ hạnh phúc đã phá nát tất cả mọi thứ tôi có.

La một nhân viên văn phòng bình thường, cuộc sống sáng cắp xe đi chiều cắp xe về được diễn ra đều đặn. Tôi không bao giờ la cà quán xá. Thứ nhất, ở những nơi như thế tôi thấy không có gì hay ho. Thứ hai, tôi muốn về chơi với con, phụ vợ nấu ăn. Đối với tôi hạnh phúc là có một người vợ hiền, đảm đang có đứa con ngoan ngoãn. Nếu được như vậy dù tôi có phải cày cục ngày đêm vất vả như thế nào tôi cũng vui vẻ chấp nhận.

Về phía vợ tôi, sau khi sinh con 6 tháng , cô đã lập tức trở lại với công việc dù tôi đã đôi lần can ngăn. Tôi muốn con gái được gần gũi mẹ. Thay vì suốt ngày ở với bà ngoại. Vả lại, vợ tôi đi làm thì con gái ăn uống chủ yếu là sữa ngoài. Nhìn con gầy gò bản thân tôi làm bố không khỏi xót xa.

Con gái giờ đã hơn 2 tuổi, suốt ngày bi ba bi bô. Có vẻ nó quấn tôi hơn mẹ . Cũng phải, mẹ có bao giờ gần gũi con đâu . Lúc nào nó quấy nó khóc, vợ tôi lại cáu bẳn với nó, quát nó khóc toáng lên mới thôi. Tôi thật không hiểu nổi tại sao vợ mình lại thờ ơ, khắc nghiệt với chính con đẻ của mình. Vài lần tôi góp ý, bảo vợ nên tình cảm với con hơn. Nhưng cô vợ tôi lại giãy lên.

- Anh có biết công việc của em bận rộn đầu tắt mặt tối. Về nhà cơm nước hầu hạ bố con anh. Còn con cứ khóc lóc suốt ngày ai mà chịu được?

Mỗi lần như thế tôi lại phải dịu giọng . Dù sao vợ cũng làm việc nhiều thời gian hơn mình. Chắc vợ cũng chịu nhiều áp lực từ công việc. Tôi có thể vì cái gia đình này mà chịu chấp nhận hạ cái "tôi" của mình xuống đáy. Tôi nghĩ chỉ cần mình mềm mỏng, chắc chắn vợ sẽ thay đổi thái độ . Nhưng có lẽ tôi đã sai...

- Gia đình tôi quê gốc ở Hưng Yên. Thỉnh thoảng mẹ tôi lên chơi, phần vì muốn giúp đỡ vợ chồng tôi chăm nom con cái phần vì muốn nhà có thêm người vợ chồng tôi có ý thức hơn trong việc sinh hoạt. Là người nhà quê nhưng cách suy nghĩ và ứng xử của mẹ tôi rất thoáng. Nghĩa là bà không bao giờ soi mói con dâu lúc nào cũng nhỏ nhẹ để giữ hoà khí trong gia đình.

- Mẹ bảo với vợ chồng tôi bữa sáng cứ để bà lo. Chắc bà thấy bữa sáng của chúng tôi lúc thì ăn bún lúc ăn phở thì sốt ruột tiền nên đề nghị vợ chồng tôi ăn ở nhà. Vừa tiết kiệm tiền vừa hợp vệ sinh. Tôi thấy điều đó là hợp lý nên đồng ý ngay. Vợ tôi có vẻ không thích, tôi sợ cô ấy nghĩ sai về mẹ nên nhiều khi lại an ủi kiểu.

- Thôi em chịu khó ăn ở nhà một thời gian mẹ ở đây một vài tháng thôi. Lúc nào mẹ về thì em muốn ăn gì làm gì anh cũng chiều em hết.

Chỉ cần những câu nói cưng nựng như thế vợ tôi mới chịu thoả hiệp mà nghe theo mẹ tôi. "Thực ra vợ tôi không phải thứ đàn bà ghê gớm. Có điều cô ấy sống không tình cảm cho lắm nên ít người gần gũi" nhiều khi tôi vẫn tự trấn an mình như thế.

Sáng sáng mẹ tôi chuẩn bị bánh mỳ ốp na an kèm dưa góp. Hoặc là mua bún từ sáng sớm về nấu bát canh cua. Mẹ tôi biết vợ chồng trẻ ăn đồ ăn dễ bị ngán nên hay thay đổi thực đơn cho phong phú. Tôi ăn ngon lành, béo ra trông thấy. Còn vợ chỉ gảy gót vài miếng rồi đứng lên đi làm luôn.

Những lúc như thế mẹ tôi buồn hẳn đi ánh mắt không còn háo hức như những ngày đầu. Tôi biết bà đang suy nghĩ chính xác là bà thấy tủi thân. Nhìn mẹ tôi bắt đầu thấy giận cái thái độ của vợ.

Chiều đi làm về tôi kéo vợ vào phòng thẳng thắn nói những gì tôi thấy và tôi không hài lòng:

- Em xem lại thái độ của mình đi mẹ hết lòng vì vợ chồng mình chuẩn bị từ sáng sớm sao cho vợ chồng mình có bữa sáng chỉn chu. Em không thích ăn hay không hợp khẩu vị thì cứ cố ăn vài miếng cho mẹ vui. Sao em cứ chọc chọc ngoáy ngoáy vào đồ ăn khiến mẹ buồn thế? Em có thương người mẹ này không?

- Có lẽ tôi quá thương mẹ nên lúc này mới không kiềm chế được cảm xúc. To tiếng với vợ là điều mà tôi không hề muốn nghĩ chứ đừng nói là muốn làm. Nhưng giờ tôi thấy vợ hơi vô tâm tới mức nó trở thành quá đáng. Vợ tôi trân mắt nhìn chồng mặt chưa hết shock. Chắc tại quá bất ngờ vì ông chồng khù khờ luôn bị vợ đe nẹt nay lại được thể ra oai quát mắng vợ. Cô ấy đi đóng cửa một cái "Sầm".

- Tôi vỗ trán lấy lại tỉnh táo chắc vợ sẽ giận tôi vài ngày mất. Nhưng mặc kệ dù cô ấy có đối xử với tôi thế nào tôi cũng chịu được. Còn với mẹ thì không!.

- Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây đúng hơn là mọi thứ mới chỉ bắt đầu.

- Con gái tôi giờ đã đủ tuổi gửi lớp vợ chồng đỡ bận bịu hơn. Chiều ai về sớm thì phụ trách đi đón con. Tôi đã nói gì về con bé chưa nhỉ. Không phải khoe mẽ gì đâu. Con gái tôi thừa hưởng các nét đẹp từ mẹ. Sống mũi cao thanh thoát đôi môi mọng đỏ và hơn nữa là làn da trắng muốt. Nhiều lúc ghen tị với vợ vì con gái lấy hết cái đẹp từ mẹ còn tôi thì không! Nhưng không sao giống mẹ mà xinh thì còn có cơ hội nuôi chó béc - giê. Nhiều lúc tôi hay trêu vợ như thế! Con bé có cái tên cũng khá chảnh choẹ : Dương Nhật Linh.

- Về phía vợ tôi cô ấy dạo này có vẻ bận hơn. Cũng phải trợ lý giám đốc có lúc nào thảnh thơi đâu nào. Nghĩ nhiều lúc thương vợ nên tôi bắt đầu quán xuyến luôn cả việc nhà. Bỏ hẳn thú vui đánh tenis mỗi buổi chiều. Giờ đây trong tôi chỉ có gia đình lchỉ gia đình mà thôi!

- Mỗi sáng vẫn là những món ăn mẹ chuẩn bị cho chúng tôi bằng tất cả yêu thương, chăm sóc. Vợ tôi ăn nhiều hơn hồi đầu một chút. Mẹ tôi hài lòng lắm . Chỉ ngồi nhìn hai vợ chồng tôi ăn uống rồi cười.Niềm hạnh phúc trong bà chỉ là được nhìn thấy con mình ăn ngon lành những thứ bà nấu.

Thấm thoát thì khoảng thời gian yên bình trong sự chăm sóc tận tuỵ của mẹ đã hết. Mẹ tôi muốn về quê chăm nom nhà cửa.Bố mất để lại cho bà căn nhà cấp 4 lụp xụp với hai đứa con. Chị gái tôi lấy chồng xa nthỉnh thoảng về chơi biếu mẹ ít tiền. Tôi cũng đôi lần ngỏ ý muốn mẹ dọn lên ở với vợ chồng mình cho mẹ đỡ cô đơn.

Những lúc như thế mẹ tôi lại đưa cặp mắt nhăn nheo nhìn về một nơi xa xăm.

Mẹ muốn ở căn nhà có đầy ắp kỉ niệm với bố con. Vả lại già rồi không ở được những nơi ồn ào, vội vã như cái thành phố này đâu. Thôi hai đứa cứ ở trên này , chăm sóc con cho tốt thỉnh thoảng nhớ con nhớ cháu mẹ bắt xe lên .

Mẹ là thế, tôi biết lý do chính không phải những gì bà nêu mà sâu xa chính là bà không muốn cuộc sống của vợ chồng tôi mất tự do .

Trước khi đi mẹ có nói nhỏ với tôi

"Bảo vợ sinh thêm một thằng cu nữa đi rồi chuyên tâm vào công việc. Dù gì con cũng là con một". Mặt mẹ rạng rỡ hơn hẳn khi nhắc đến một thằng cu nào đó. Tiễn mẹ ra bến xe tôi bần thần một lúc. Có lẽ nguyện vọng này của mẹ khó mà thực hiện được khi vợ tôi tuyên bố sẽ không sinh con nữa. Khẽ thở dài, tôi dắt xe rồi ra về

Đông về, mọi người co ro trong những bộ quần áo dày sụ. Tôi cũng không ngoại lệ vội vàng quàng thêm chiếc khăn len vào cổ rồi dắt xe ra khỏi công ty phải về sớm đón con không nó lại mong bố đến phát khóc. Sở dĩ phải hấp tấp như vậy là do vừa tan giờ làm mới nhận được tin nhắn từ vợ

- "Anh về đón con hộ em nhé công ty em đang có dự án mới em phải về muộn hơn một chút"

Từ ngày mẹ tôi về quê mọi thứ cứ rối tung cả lên. Sáng mở mắt là đủ thứ việc với con. Lúc nào cũng vác cái bụng đói meo đi làm. Vợ tôi ngủ dậy muộn nên việc đưa con đi học cũng là tôi. Tôi sắp biến thành đàn bà mất!

Vào lớp đón con thấy vắng hoe người phụ huynh đón con về lâu rồi còn con gái mình ngồi chơ vơ ở cái ghế nhựa mắt nhìn đăm đăm ra cổng. Thấy bố mắt nó sáng rực lên. Chắc nó chờ bố lâu quá nên mắt đã đỏ ấc lên vì khóc.

Tôi dẫn con lòng vòng ở ngoài phố sau đó mới trở về nhà và không quên mua cho nó một con búp bê xinh xắn.Con bé mừng húm hôn chùn chụt lên má tôi. Hạnh phúc không tả được!

Cho con ăn sau đó ru nó ngủ, tôi ra ngõ ngóng mãi vẫn chưa thấy vợ về . Chép miệng tôi tắt điện định đi ngủ thì thấy có tiếng xe quen thuộc ngoài cổng . Vợ bước vào nhà trong gương mặt hơi mệt mỏi

- Anh cho em cốc nước với! Mệt quá

Tôi chạy ra phía bàn rót một ly nước lọc đầy rồi đưa cho vợ.

- Em uống đi! Làm gì mà mệt thế? Mà anh thấy công ty em làm việc nhiều quá! Nếu em không thích thì cứ nghỉ đi, anh tìm cho em việc khác.

Vợ không nói gì chuyển sang chủ đề khác:

- Con ngủ rồi hả anh?

Rồi lại đi vào phòng tắm đóng kín cửa bỏ mặc ông chồng bị chưng hưng bởi câu hỏi không được giải đáp!

Sáng ra đến công ty thấy anh em sôi nổi bàn tán chuyện gì đó định tảng lờ đi qua thì bị cậu Việt gọi giật lại

- Anh Phúc! Đi đâu mà vội thế? Ra đây tán gẫu với anh em tí cho vui.

Tôi lắc đầu cười,tính tôi không thích tám ba cái chuyện linh tinh nhưng hôm nay đành phải chịu thua khi Việt lôi tôi vào đám đông nhốn nháo. Tôi như chìm nghỉm vào đống chuyện trời ơi đất hỡi của mấy cô cậu trong khi chẳng hiểu chuyện gì. Bỗng, Việt phán một câu xanh rờn

- Có gần 50% phụ nữ ngoại tình sau khi kết hôn. Mọi người thử đoán xem nguyên nhân ở đâu?

Việt liếc sang tôi để kiếm tìm câu trả lời . Chủ đề này không còn mới nhưng đối với tôi thì khá lạ lẫm. Thực tế thì tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Sự tin tưởng trong tôi là tuyệt đối. Bởi có lần tôi có hỏi vợ

- Em này sau này có khi nào em chán anh, em chạy theo người đàn ông khác không?

- Không đâu em tên là Hạnh, anh tên Phúc. Chẳng phải tên chúng mình là hạnh phúc hay sao? Cho nên anh cứ yên tâm , em chỉ có mình anh thôi. Cô gái có nụ cười híp mí giơ bàn tay ngang mặt tuyên thệ sẽ đời đời bên tôi. Ánh nắng hôn nhẹ lên mái tóc xoã ngang vai

- Bởi vì sau khi kết hôn người phụ nữ cảm thấy bờ vai chồng mình không đủ vững chãi để dựa vào nên họ mới đi tìm bờ vai khác để nương tựa - Câu nói đầy hùng hồn của Việt kéo tôi về thực tại.

Mọi người ồ lên một tiếng rõ to rồi lại nháo nhác về chỗ ngồi khi có thông tin sếp sắp vào phòng.

Tôi vào chỗ ngồi thấy hơi mông lung nhưng rồi lại bị đống công việc cuốn vào khiến những suy nghĩ vụt qua trong đầu chợt tắt lịm.

Mùa đông có khác, bọn trẻ con động một chút là ho, là ốm. Con gái tôi đang bị viêm họng. Tôi có mua siro và cho nó ngậm mật ong nhưng có vẻ tình hình không khả quan cho lắm.

Cả đêm nó ho khù khụ đến gần sáng thì phát sốt. Tôi hùng hục cho con ra bệnh viện khám. Vợ tôi bận bịu tối ngày sáng chỉ đảo qua với con được nửa tiếng rồi đi ngay. Tôi nóng hết mặt vì giận. Con đi viện mà mẹ không xin nghỉ được nửa ngày chăm con. Con mình mà cứ dửng dưng như con người khác. Nhưng để con bé ngủ tôi không nói thêm câu gì. Chỉ ngồi cạnh nó thỉnh thoảng đưa tay lên sờ trán rồi cặp nhiệt độ.

Con bé sốt mê man chẳng ăn uống được là mấy tôi lo lắng không yên. Khổ nỗi nó hễ mệt là lại khóc um lên khiến tôi lao đao bao phen vì bị y tá nhắc nhở. Đành phải gọi điện về công ty xin nghỉ. Tháng này nghỉ nhiều quá! Nếu tình hình này kéo dài khéo tôi bị đuổi việc mất. Công ty đang có quá nhiều hồ sơ cần tôi làm gấp. Nhưng nhìn thấy con như thế này tôi lại không nỡ. Mong sao nó mau khoẻ để tôi được đi làm

Nằm viện theo dõi một ngày thì con bé đã đỡ hẳn bố con lại dắt nhau về căn nhà vắng hoe. Nhà chẳng có ai !chắc vợ đi làm bận quá nên nhà cửa chẳng ai dọn lung tung như bãi chiến trường. Tôi đặt con xuống ghế đảo mắt nhìn quanh căn phòng rồi thở dài thườn thượt. Quay sang hỏi con gái.

- Gái yêu của bố ăn gì nào?

- Bánh mỳ chấm sữa ạ

Món khoái khẩu của con bé nhà tôi là bánh mỳ chấm sữa.

Gương mặt nó nhợt nhạt sau trận ốm nhưng lúc nào cũng cười toe với bố. Để con lại với đống đồ chơi, tôi mang bánh mỳ cho nó nhấm nháp rồi loay hoay dọn dẹp cái khu ổ chuột. Được nghỉ một ngày còn khổ hơn lao động khổ sai.

Chiều muộn , vợ lịch kịch dắt xe vào nhà. Mặt tỉnh bơ như thể chưa có chuyện gì xảy ra :

- Ơ con về rồi hả anh? Bác sĩ có dặn dò gì thêm không?

Tôi không trả lời mặc kệ vợ đang nhìn chằm chằm vào mình. Bây giờ mới thèm hỏi han đến con. Thật không thể hiểu nổi. Vợ tôi không lấy làm bực tức khi không thấy tôi trả lời cô ấy lao ra ôm con mặc dù nhìn thấy chồng đang lau nhà

Ai nói hôn nhân sẽ là gia vị giúp cho tình yêu thêm mặn mà nào? Tôi thấy nó càng ngày càng nhạt thếch. Tới mức dù có đổ cả ký muối cũng chẳng làm gia tăng hương vị.

Công ty tôi đang có cái ghế phó phòng chưa ai ngồi. Cái cậu phó phòng bây giờ lên trưởng phòng rồi. Mọi người ai ai cũng háo hức cho đợt bổ nhiệm sắp tới. Và ai cũng chăm chỉ làm việc để có thêm chút thành tích, thêm chút tin tưởng để được giao phó chức mới.

Tôi vẫn vậy, không thích bon chen quá nhiều. Vợ tôi hay nói tôi là đàn ông, không có chí tiến thủ,lúc nào cũng bằng lòng với thực tại. Chả trách lương tôi thấp hơn lương vợ. Nhưng cái gì cũng có lý do và việc gì cũng phải trả giá. Tôi hiểu, nếu tôi thăng tiến đồng nghĩa với việc sẽ bận rộn hơn. Lúc ấy sẽ chẳng còn thời gian cho gia đình,cho cô con gái nhỏ nữa. Nên thôi!

Cuối đông, tôi cúm rúm trong chiếc áo vest mỏng manh. Đài dự báo đợt rét này sẽ kéo dài. Khổ thật, con gái thì hay ốm mà thời tiết kiểu này thì ai mà chịu nổi . Vợ tôi gần đây vẫn vậy. Lúc nào cũng "Em bận". Hai cái chữ này ám ảnh tôi ngay cả khi ngủ. Cái kiểu sáng đi sớm, tối về muộn làm tôi nhiều lúc phải phát điên vì tức. Chồng đi làm lại hấp tấp đón con. Về tắm rửa rồi kiêm luôn cơm nước. Bạn bè tôi thấy vậy thường hay giễu:

- Ông bạn tôi đang được vợ cho mặc váy đây mà!

Mỗi lần nghe những câu ấy tôi ức không chịu được. Chẳng qua tôi thương vợ thương con nên mới hi sinh nhiều như thế. Cõ lẽ người ngoài nhìn vào theo con mắt chủ quan mà thôi!

Hôm nay là chủ nhật, tôi rủ vợ cho con đi công viên nhưng vợ nói cần phải hoàn thành nốt cái dự án đang dang dở. Thế là hai bố con dắt díu nhau đi mà không có mẹ. Con bé thì khỏi phải nói nó vui như thế nào. Tay chỉ chỏ mọi chỗ , miệng nói liếng thoắng mà đến tôi là bố nó cũng chẳng hiểu nó đang nói gì. Lúc chơi đã thấm mệt thì cũng là lúc trời đã xế chiều .

Về nhà không thấy vợ đâu cả. Nhưng cái laptop vẫn mở và cái điện thoại vẫn để đấy. Chắc vợ đang đi tắm hoặc vệ sinh gì đấy. Thấy cái điện thoại nhấp nháy, định mặc kệ nhưng tự dưng lại thấy tò mò. Tôi nhấc điện thoại lên, trượt sang ngang để đọc tin nhắn nhưng điện thoại cài mật khẩu.

Ơ lạ quá! Vợ tôi trước giờ có bao giờ bí hiểm kiểu này đâu. Rồi bao nhiêu suy nghĩ chạy qua trong đầu.

Tôi đặt điện thoại xuống rồi tập trung vào cái laptop trên bàn. Chưa logout tài khoản facebook nữa. Tôi biết mình làm vậy là không đúng nhưng gần đâu vợ thay đổi nhiều quá. Tự nhiên tôi thấy khoảng cách ngày càng xa. Bức tường vô hình nào đó đang chắn ngang tình cảm của chúng tôi. Tay tôi bấm chuột vô thức, sự to mò, lo lắng lởn vởn trong đầu tôi. Tự dưng lại vã cả mồ hôi trong khi đang là mùa đông .

Cũng chẳng có gì đáng chú ý ngoài mấy tin nhắn tán gẫu của đàn bà với nhau. Mắt tôi dừng lại ở phần inbox. Một đoạn hội thoại sáng nay giữa vợ và cái tài khoản tên là "Vô Tình". Sáng nay vợ tôi nói ở nhà hoàn thành dự án mà còn có cả thời gian chat chít nữa . Định vào xem chi tiết thì nghe tiếng mở cửa nhà tắm . Tôi vội thoát ra rồi đứng lên như chưa có chuyện gì. Vợ tôi vừa đi ra vừa lau khô tóc hỏi tôi:

- Sao anh về sớm thế?

Miệng tự dưng khô khốc, tôi cũng chỉ đáp gọn lỏn.

- Ừ!

Tôi sống trong lo lắng suốt những ngày sau đó. Có cái gì đó không ổn. Tôi rất muốn biết hai người họ nói gì với nhau. Nhưng cũng chẳng biết phải làm cách nào để tiếp cận cái laptop thêm một lần nữa. Công việc bận rộn quá tôi thuê một người giúp việc theo giờ. Chỉ có như thế tôi mới có thể thở được vào những khoảng thời gian ở nhà. Và hơn nữa là tôi có thể để ý đến vợ hơn. Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào sự hồ nghi của tôi đối với vợ được hình thành.

Hôm nay, vợ tôi ăn mặc khá diện và trang điểm đậm, tâm trạng hân hoan đến lạ. Tôi chỉ nhìn một lượt từ đầu đến chân rồi lại tập trung vào trận bóng đá trên ti vi.

- Em phải đi tiếp đón đối tác!

Nói rồi vợ tôi quay gót tiến ra cửa và không nói thêm với tôi bất cứ câu nào, cũng không để tôi kịp trả lời.

Tôi lao vào phòng lôi cái laptop của vợ ra rồi login facebook nhưng không được. Đã bị thoát ra rồi. Sự hoài nghi lại một lần nữa bùng lên. Chẳng biết làm thế nào để biết được sự thật trong khi không được cho vợ tôi biết. Tôi sợ bứt dây động rừng, tôi muốn từ từ tìm hiểu.

Rút điện thoại ra gọi đến công ty xin nghỉ buổi sáng, tôi nằm thừ ra ở sopha. Miên man theo dòng suy nghĩ chợt tôi nảy ra một ý định. Tôi bê laptop ra chỗ thằng bạn nhờ nó khôi phục lại. Thằng bạn này làm ở công ty thiết kế phần mềm máy tính. Thể nào nó cũng giúp được. Thế là tôi hồ hởi lao xe đi ngay trong buổi sáng mà không hề hay biết cuộc sống của mình sẽ thay đổi từ đây.

Thằng bạn cặm cụi gõ gõ ấn ấn trên máy tính. Tôi ngồi đối diện với tâm trạng bất an. Chốc chốc lại nhìn biểu hiện của lão bạn chí cốt xem có được không?

- Xong, của ông đây!

Tôi nuốt nước bọt cái "ực" rồi đưa tay đón cái laptop và không quên cảm ơn và khen ngợi tài năng của ông bạn. Thằng bạn khoái chí cười tít mắt. Tôi ra về ngay sau đó mà chưa mở ra đọc. Chủ yếu sợ bị lộ.

Vừa đi đường vừa mải suy nghĩ, tôi tấp vào quán cà phê gần đó.

"Helen coffee"

Gọi một cốc nâu đá dù trời ngoài kia lạnh còn hơn cả cốc cà phê tôi đang cầm trên tay . Phục vụ hơi bất ngờ khi tôi uống cái thứ này trong khi lạnh đến cắt da cắt thịt.

Mở máy ra, tôi click vào đoạn hội thoại nọ. Nhìn đoạn cuối thì cũng không có gì đáng xem ngoài mấy câu hỏi thăm xã giao, kéo lên trên tôi lặng người đi :

Vô Tình : Em thấy anh có cừ không?

- Bích Hạnh : Ủa ôi! Quá cừ ấy, chả bù cho thằng chồng em. Nó cứ khù khờ trong mọi thứ. Kể cả khoản đấy.

- Vô Tình : Thế nên em mới tìm đến anh phải không? Hô hô.

- Bích Hạnh : Em chán nó lắm rồi, ở với nó cứ như ở với khúc gỗ ấy.

Còn nhiều nữa nhưng tôi không đọc hết, sự giận dữ, cơn thịnh nộ dâng lên. Vợ tôi gọi tôi là "nó". Kinh khủng hơn nữa là bọn ấy đã ngủ với nhau rồi lại ghẹo nhau trên mạng. Hai hàm răng tôi va vào nhau, tay bóp chặt lấy cốc cà phê lạnh ngắt. Gập máy lại, tôi chỉ muốn lao đến công ty lôi con vợ vô liêm sỉ về rồi dạy cho nó một bài học.

Là một thằng đàn ông không dạy được vợ, để nó đi ngủ với trai rồi chê chồng trước mặt thằng khốn ấy. Tôi hết lòng vì cô mà cô đối xử với tôi thế này đây. Tôi cười chua chát, mặc kệ những ánh nhìn hiếu kì của khách trong quán.

(ST) 

Nguồn - tác giả: : Sưu Tầm

 

 





Trang Mọi Người Quan Tâm