Từ ngày có nó, bố mẹ dường như không còn nhớ đến sự có mặt của tôi, mẹ suốt ngày bế, ôm ấp và nựng nó như bảo bối. Khi tôi vào học lớp 2 thì nó cũng đã vào học lớp 1, hai trường không gần nhau nhưng lại cùng đường, thế là bố mẹ giao cho tôi trách nhiệm sáng ra đưa nó đến trường. Dù không thích, nhưng tôi vẫn phải nghe theo. Tôi ấm ức nhìn nó, còn nó thì lúc nào cũng cười toe híp cả mắt.
Có một buổi sáng, hôm đó cả bố và mẹ đều bận nên dặn tôi buổi trưa đi học về nhớ đón Hồng Anh. Tôi chỉ ậm ừ, nhưng hôm đó tôi cố tình đến đón Hồng Anh trễ hơn mọi khi vì tôi muốn đi chơi với bạn bè của mình. Đang mải chơi đùa cùng chúng bạn vì thấy cơn mưa to nên mấy đứa tôi vội vã ra về. Dù đã đạp xe rất nhanh nhưng tôi vẫn bị ướt.
Về đến nhà, tôi ướt sũng, người run lên vì lạnh. Vừa ngồi xuống ghế thì tôi lại đứng bật dậy như lò xò, tôi quên mất là chưa đón Hồng Anh. Tôi lo lắng, rồi phóng ngay xe ra trường nó. Đến nơi cổng trường đóng, sân trường không một bóng người, tôi định quay xe đi thì chợt thấy nó ngồi co ro ở một góc tường, người nó ướt sạch, tôi bực mình quát nó:
- Đồ ngốc! Sao không tìm chỗ mà trú mà lại đứng đây?
Con bé ngẩng lên nhìn tôi, mặt nó mếu mó:
- Em sợ chị đến sẽ không nhìn thấy em.
Tôi vô cùng ngạc nhiên nhưng không nói thêm gì nữa mà chỉ bảo nó lên xe. Vừa đến cửa nhà, nó đi lảo đảo rồi ngã lăn ra đất, tôi hốt hoảng bế nó vội vào giường, thay quần áo cho nó xong, tôi sờ trán thấy nóng sực. Con bé sốt mất rồi, bố mẹ tôi trở về thấy nó ốm, hai người lo lắng lắm. Mẹ ngồi ở giường, cầm tay con bé, mắt mẹ như sắp khóc và hỏi tôi:
- Em con làm sao mà lại bị ốm như vậy? Hay là hôm nay con để em bị ướt?
Nó nhổm dậy nhìn tôi, nó bảo:
- Không phải tại chị đâu ạ, do con không chịu đợi chị đón về mà chạy về trước nên bị ướt, mẹ đừng trách chị.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Buổi tối hôm đó mẹ vào phòng tôi, lúc đó tôi đang định đi ngủ. Mẹ ngồi xuống giường, mắt mẹ nhìn tôi trìu mến:
- Con à, mẹ biết hôm nay con không đón em.
Tôi chụp mắt xúi xuống, mẹ nói tiếp:
- Bố mẹ gặp em trong một trại mồ côi, nghe mọi người kể chẳng ai biết bố con bé là ai, người ta tìm thấy hai mẹ con họ ở trong một đường cống bằng bê tông, người mẹ đã lạnh cứng và chết vì mất quá nhiều máu, còn con bé đã khóc đến khản cả tiếng.
Nói đến đây mẹ như sắp khóc.
- Con biết không, em rất yêu quý con.
Và vào lúc này, tôi thật sự thấy ân hận vì những việc tôi đã làm với nó. Tôi lén sang phòng nhìn nó ngủ. Tôi ngồi cạnh giường, đưa tay vén những lọn tóc trước mặt nó. Tôi ghé sát khuôn mặt xinh xắn của con bé mà thì thầm.
- Em gái à, chị xin lỗi em rất nhiều!
Rồi tôi cứ nằm xuống mà ôm con bé rồi ngủ từ lúc nào. Có một điều mà tôi không hề hay biết đó là đôi mắt hạnh phúc của mẹ nhìn hai chị em tôi qua khe cửa.