Hôm qua con đi chơi khuya, vác cái mặt say xỉn về rồi nằm lăn ra ngay ghế sô pha phòng khách. Ba lại cõng con vào giường mắc màn cho con. Mùi rượu, thuốc lá hôi rình khắp người con. Lẽ ra ba phải cho con ngay mấy cái tát để trút hết tất cả nỗi tức giận của một người cha đang gánh. Nhưng ba không thể làm vậy, bởi... không ai có thể tập bơi cho người đang đuối nước đúng không con. Cũng không biết nữa, có thể là bất lực. Bây giờ con đã trở thành đại ca của cái nhà này rồi. Dạo này ba mẹ điều rơi vào tình trạng bất lực với những gì con làm.
***
Lấy khăn ướt lau mặt cho con. Nhìn khuôn mặt của con. Bao nhiêu cảm xúc nơi ba dồn về. Mấy hôm nay mẹ con sốt nằm một chỗ. Ba lo lắng đủ thứ rồi lại cả phần con. Ba ngồi nhìn con một hồi. Không ngờ thời gian trôi đi nhanh quá, con của ba bây giờ đã lớn rồi. Nhưng khuôn mặt ấy, khuôn mặt ngây ngô của ngày nào vẫn còn đó. Trong lòng ba, con vẫn chỉ là đứa trẻ con ngày nào. Bé nhỏ từ trong suy nghĩ, và hành động.
Còn nhớ từ ngày mẹ mang thai con, ba vui mừng khôn xiết. khát khao được trở thành một người cha lúc nào cũng rạo rực trong lòng ba. Suốt ngày vuốt ve cái bụng tròn của mẹ con và nghĩ về một tương lai xa lắm. Lúc ấy, nhà mình khó khăn lắm con à. Mẹ mang thai con tháng thứ 6 rồi mà vẫn còn cuốc đất cho đồn điền làng dưới. Còn ba, lấy động lực từ con, ba làm việc như chưa bao giờ được làm. Ban ngày ba bốc gạch cho xưởng, rồi tối về ba lại nhận việc làm thêm. Vì bà nội nói rằng, sinh con thì chi phí nhiều lắm nên ba phải chuẩn bị.
Ngày con sinh ra, ba là người đầu tiên được ôm con vào lòng. Vì lúc đó mẹ đang hôn mê. Con không biết rằng, sinh con ra mẹ khổ lắm không hả. Mẹ phải mổ đấy. Ba ôm con vào lòng, ôm thiên thần của ba rồi nơi nước mắt.Ba hạnh phúc hét to lên trong phòng bất chấp những ánh nhìn của mọi người xung quanh. Con dễ thương lắm, mọi người trong bệnh viện lúc ấy ai cũng trầm trồ khen ngợi con và đòi ẳm con cả. Ba rất tự hào. Cuộc đời ba bắt đầu bước sang một trang mới. Hạnh phúc, bình yên...
Từ ngày chập chững biết bò biết đi, biết chạy rồi con cũng lớn lên như bao đứa trẻ khác. Nuôi con đúng là nổi cực khổ, nhưng bằng tất cả tình yêu thương, ba mẹ chưa bao giờ than một lời nào. Con ốm đau triền miên. Nhiều hôm ba mẹ thức ròng cả đêm vì lo cho con bị sốt. Con lại ốm, những lần ốm kinh hoàng làm hoang mang cả xóm làng. Có những lần ba tưởng rằng ba sẽ mất con mãi mãi. Nhưng ơn trời! Con vẫn ở đấy, vẫn nở nụ cười với ba! Bà nội mày, ba sợ lắm mày biết không!
Lên cấp 3, con trai ba bắt đầu thay đổi. Thay đổi đến chóng mặt. Ba hoang mang lo sợ...
Càng nghĩ, ba càng thấy nhói trong lòng con ạ.
Ba định đi ngủ thì điện thoại con sáng lên. Lại tin nhắn facebook rồi. Suốt ngày facebook, game này kia thôi. Ba định kệ cái điện thoại, nhưng từ đâu ba lại có ý nghĩ đọc tin của con để xem có chuyện gì. Ba xin lỗi, vì xâm phạm quyền riêng tư của con. Ừ ba sai!
Inbox facebook của điện thoại sáng rực, ai đó đang nhắn tin cho con.
- Về chưa mày? Mày có bị cha ghẻ mày cho một trận không?
- Tao mới về, tao mới cải nhau với ông bà già một trận xong nè. Tao định cho ổng một đấm...
Mới đọc hai dòng đầu tiên, đầu óc ba đơ lại. Bọn trẻ bây giờ xưng hô cha mẹ như thế đấy. Và đó cũng là lần đầu tiên ba biết rằng ba chính là ba ghẻ của con. Từ hồi nào ấy nhỉ? Ba tiếp tục đọc...
Những lời tâm sự của con với người bạn có tên facebook là Hùng Rùa kia làm ba đau nhói vô cùng. Đã từ rất lâu rồi. Con coi ba là ba ghẻ. Con hận ba, đối với con, ba là một thứ gì đó đáng khinh thường.
Cầm chiếc điện thoại, tay ba run lên rồi vội vàng ra bật đèn phòng khách. Đầu ba đơ lại. Ngay lúc ấy ba không thể nghĩ được điều gì cả. Ba lại bật đèn sáng ngoài sân, ba ra ghế đá ngồi. Ba châm điếu thuốc, hít một hơi thật dài, sao nó đắng chát thế. Đắng chát từ miệng vào cõi lòng. Tim ba thắt lại...
Làm sao con có thể hiểu được cái cảm giác của ba lúc đó. Ba giống như bị con ruồng bỏ. Rõ ràng con là do ba mẹ sinh ra, nhưng từ đâu ba lại trở thành ba ghẻ của con cơ chứ? Ba đau!
Điếu thuốc đắng chát vội tàn, ba hồi ức lại thời gian trong quá khứ..
Những ngày con lên cấp ba, cái tuổi lớn chưa tới mà trẻ cũng chưa qua. Ba biết rằng con đang trong cái tuổi thay đổi từ thể chất lẫn tinh thần. Nhưng con thay đổi nhiều quá, trong đầu con luôn xuất hiện những ý nghĩ tiêu cực. Con học hành sa sút. Đi học thì đánh nhau, nghỉ học thường xuyên. Con thấy đấy, con đã chuyển đi chuyển lại đã mấy trường rồi. Còn có cả vài trường họ còn sợ không dám nhận là con hiểu rồi đấy. Rồi cho con đi học giáo dục nhân đức thì con cũng gây lộn với anh huấn luyện viên rồi cố tình bỏ về. Ba buồn hết sức.
Con đam mê vào game. Ba biết rằng game nó có cái hay của nó. Nơi ấy con có thể xả stress và vui chơi đúng tuổi trẻ của con. Nhưng con trai à. Phòng game là nơi ta thư giãn, chứ không phải là ngôi nhà của con. Ở đó không có tình thương như ở nhà. Lẽ ra con phải biết lập kế hoạch chơi như thế nào, thời gian ra sao. Không lẽ cứ mỗi lần con đi chơi game thì ba lại cứ tới quán nét để tìm sao? Con cũng đâu còn phải là trẻ lên ba nữa? Ba cứ chờ, ba chờ con trở về...
Những ngày đi làm áp lực về, và đó cũng là những ngày con làm ba nỗi điên. Ba lần đầu tiên cầm cán chổi đánh con. Đó là lần đầu tiên trong đời. Con đau, rồi con bắt đầu giận ba, ghét ba, không thèm nhìn mặt ba. Nhưng con đâu hay rằng khi ba đánh con, ba cũng đau lắm. Con đau một thì ba đau gấp vạn lần.
Ba đau từ tận trong tim mình. Ba đau vì ba đang dần dần mất con, ba đau vì con đang ngày xa lánh ba, ba đau vì thấy ngày nào mẹ con cũng khóc ròng. Ba đau vì ba tức. Người ta to nhỏ rằng ba mẹ không biết dạy con, ba mẹ là người vô phúc.Ba đau vì lo lắng cho tương lai của con. Bạn bè gặp ba, người ta cũng hỏi han về con, ba không biết phải trả lời như thế nào. Không lẽ ba lại nói rằng con tôi nó hư lắm hay sao? Ba đã từng nghe thấy người ta chửi con là thằng mất dạy, và khi ấy... con làm sao hiểu được cái cảm giác của ba. Những áp lực dồn nén tận đáy lòng, ba dùng roi đòn để xử lý con lúc con sai phạm. Con đau lắm đúng không con, ba xin lỗi. Nhưng ba đau hơn con cả vạn lần con trai à...
Mà có lẽ con không cảm nhận được đâu. Ba là con ghẻ của con mà. Người cha tệ nhất hành tinh không xứng đáng làm cha con. Đúng không? Không, không phải thế đâu, ba vẫn là....
Những ngày không đi học nữa con lại tụ tập bạn bè rồi ăn nhậu. Cũng là những người bạn có suy nghĩ như con. Khi mẹ tâm sự thì con cho rằng con cần có bạn, và họ là bạn tốt. Ba biết, ba chưa bao giờ phủ nhận rằng họ không phải là bạn tốt của con. Vì ba biết rằng, con người ta trong mỗi hoàn cảnh, trong mỗi khoảnh khắc nào đó điều có thể là tri kỷ. Dù họ là ai. Nhưng điều ba lo ngại ở đây là những ngày con đi chơi về khuya, ba lo sợ mọi thứ bên ngoài. Cuộc sống phức tạp lắm. Ba lo sợ con và các bạn sẽ lao vào những cám dỗ của những sai lầm. Mỗi lần con sách xe đi và tuyên bố câu: - Con đi ra ngoài với bạn một xí con về" là ba mẹ bắt đầu run rẫy, giỏi mắt theo con mà hoang mang lo sợ. Ba lại nghĩ ngay tới roi đòn..
Con cho rằng mình đã lớn khôn. Mọi suy nghĩ và hành động mà con đang làm hoàn toàn đúng. Con nói rằng con đủ lớn để quyết định cuộc sống riêng của mình, ba không cần phải quan tâm con nữa. Nhưng con à, con thật sự không sai. Nếu là ba trong trường hợp con, cũng có thể ba làm như con vậy. Nhưng có cái, ba sẽ dành thời gian để xem cảm nhận của những người xung quanh mình. Hồi bé con đọc xong quyển sách ba tặng rồi con nói với ba rằng: - Ba ơi! Làm đàn ông con trai thì không được làm những người mình yêu thương phải buồn , phải khóc. Con còn nhớ không?
Con cứ mãi chạy đua cùng những niềm vui ngoài xã hội, với bạn bè, những trò chơi ảo trên mạng rồi con quên đi gia đình. Có bao giờ con một lần để cho mình nghỉ ngơi, để nghe con tim mình có thời gian thổn thức, cảm nhận? Hãy dừng lại con trai ơi, đừng chạy đi đâu quá xa khi nhân thế này không bắt con phải chạy.
Thời gian cứ thế trôi đi, ba muốn tâm sự với con nhiều hơn, nhưng con thì ngược lại. Đã bao lâu rồi con không nói chuyện với ba. Khi ba hỏi thì con chỉ trả lời cụt ngủn cho qua chuyện. Ba nói cho con hiểu thì con lại kêu ba càu nhàu, con bỏ vào phòng đóng cửa cái rầm. Đã bao lâu rồi ba không còn được nghe thấy con gọi từ " ba ơi" Đã bao lâu rồi con không nhìn vào mắt ba để hiểu được cái cảm giác đau đớn tột cùng của một người cha đầy rẫy lo toang của cuộc đời. Mỗi ngày con chỉ biết chơi bời. Suốt ngày đàn đúm bạn bè, cho con đi học nghề thì con không chịu. Rồi cứ long nhong ngoài đường. Về đến nhà thì ôm khư khư cái điện thoại cho đến khi đi ngủ. Con cũng không thèm ăn cơm cùng ba mẹ, có lẽ con ghét ba lắm nhỉ?
Hôm sinh nhật thứ 17 của con. Ba dậy thật sớm để trang trí phòng. Đi chợ mua đồ về để chuẩn bị cho con một bữa tiệc sinh nhật cùng gia đình. Ba loay hoay vậy mà nguyên một ngày đấy con à.
Con biết đấy, ba có biết nấu ăn đâu. Nhưng vẫn cố nấu vài món cho con. Vừa nấu ba vừa lo sợ nếu nấu không ngon thằng Long nó lại giận nữa thì toi. Ba còn hình dung ra cái lúc con đập đũa chê món ăn ba nấu nữa đấy. Ba chuẩn bị món ăn mà vui mừng hết sức. Cái thằng này! Không hiểu vì sao ba thương con đến vậy.
Những ngọn nến sáng rực lay lắt trong đêm tối. Tất cả những món ăn đã được đặt đẹp mắt trên bàn. Không biết con ăn được không, nhưng chắc cũng tàm tạm. Ba vào thì thầm với mẹ:
- Mẹ mày nằm nghỉ xí, tí thằng Long về, mình mừng sinh nhật nó nghe chưa. Khỏe đi, ốm cũng được mấy ngày rồi chứ gì...
Chiếc bánh sinh nhật 2 tầng thơm ngon, có vẽ hình con với dòng chữ: Mừng sinh Nhật con yêu...
10 giờ khuya... không thấy con về, ba bấm máy điện cho con. Lần một, lần 2, lần thứ 3 con không bắt máy. Lần thứ 4 con bắt máy và quăn cho ba một câu lạnh lùng:
- Ba điện chi vậy? Phiền phức quá! Con đang vui sinh nhật với các bạn.
-Ba...ba...
Ba cứng họng và không biết nói gì hơn, cúp điện thoại. Ba ngồi một mình trong phòng chờ con về. Và đã từ bao giờ ba biết rằng. Con ngán cái gia đình này lắm rồi. Đối với con, về nhà là về ngục tù. Đối với con thì bạn bè, những thứ phù phiếm ngoài kia mới chính là niềm vui của con, đúng không?
1 giờ sáng cũng không thấy bóng dáng con đâu. Ba vừa lo vừa sợ. bấm máy thì số thuê bao... con lại qua đêm rồi! Và ba lại có một đêm mất ngủ.
Càng cố gắng gần con bao nhiêu thì con càng xa lánh ba bấy nhiêu. Và vẫn như vậy, con nói với bạn bè rằng con không có ba. Cùng lắm thì có "ba ghẻ". Trong lòng con chỉ có mẹ thôi, con chỉ thương mỗi mình mẹ. Ba nghe câu đó xong mà trái tim ba giằng xéo. Đau lắm con à...Nhưng rồi ba lại thầm nghĩ.Ừ con thương ai cũng được, con thương mẹ thì hãy đừng để mẹ khóc nữa được không con?Còn riêng ba, thế nào cũng được.
Con có biết rằng ngày nào ba cũng tìm cách để giúp con thay đổi. Có những lần ba thấy con thay đổi, hai cha con mình bắt tay thỏa hiệp trong hạnh phúc. Con đã ngoan, con đã trở về với ba mẹ. Cả nhà mình vui biết bao nhiêu. Ba tự hào đi khoe bè bạn về thằng con của mình. Nhưng rồi phút giây ấy chợt tan biến khi tiếng gà gáy sáng đầu tiên làm ba tỉnh giấc. Àh, thì ra đó chỉ là mơ thôi sao? Ba trở về với thực tại quá ư phủ phàng và sự mong chờ ở nơi con.
Nhiều lúc hoảng quá, ba nghĩ ngay tới những sợi dây xích. Ba sẽ xích con lại như những người cha khốn nạn khác vẫn làm. Ba sẽ nhốt con vào rồi đóng cửa bỏ đói con. Ba sẽ đánh con, đánh thật đau, đánh khi nào con không còn đủ sức để lết đi đâu được nữa. Nhưng ba không thể. Vì với ba con là con của mình...
Tiếp tục kéo thanh inbox facebook xuống, ba thêm một lần nữa hoang mang. Ba phát hiện rằng con đang buôn bán hàng cấm. Ba lại run lên, trái tim ba càng đập mạnh hơn.
Từ lúc nào vậy con, từ bao giờ lao đầu vào bán mấy cái hàng cấm này? Cỏ, đá và những vũ khí phòng thân. Ba bắt đầu hoang mang khi nghĩ tới hai từ ma túy. Không biết rằng con đã nghiện hay chưa?
Ngồi điềm tĩnh một lúc ba lại thầm nghĩ: - hay là không phải như vậy đâu. Thằng Long con ba dù nó nghịch như thế nào đi chăng nữa nó cũng không buôn bán hay hút chích như vậy được. Rõ ràng là không. Nhưng sự thật nó cứ phơi bày ngay trước mắt ba bằng những dòng chữ con trò chuyện với bạn.
Ba thở dài rồi nghĩ, không biết chuyện gì đang xảy ra với gia đình mình. Tại sao con lại trở nên như vậy? Ba mở cửa chạy vào giường để đánh thức con dậy hỏi cho ra chuyện. Mở màng ra, ba thấy con nằm ngủ say giấc. Cái mặt vừa ngủ vừa mỉm cười của con từ xưa giờ đáng yêu làm sao. Con ngủ như một thiên thần, mẹ vẫn hay nói thế. Thấy con ngủ ngon, ba lại không thể đánh thức con dậy. Khuôn mặt ngây thơ của con đang ngủ xoa dịu phần nào sự bực mình đang chạy dài trong suy nghĩ của ba...Ngồi nhìn con một lát. Ba rơi nước mắt. Ba tự hỏi - Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ba tiếp tục đọc những dòng inbox trên facebook?
Đang lướt tiếp những dòng, thì điện thoại báo hết pin. Ba đi tìm cục bin sạc điện thoại hoài mà không thấy. Rồi cái điện thoại nó cũng tắt ngủm và dấu kín tất cả những gì ba đang băn khoăn lo lắng. Một màu đen tối tăm, ba nhìn vào nó, chẳng có gì cả. Nhưng nơi màu đen tối ấy lại xuất hiện trong ba những hy vọng. Ba sẽ không có cơ hội đọc nữa, để sẽ không phát hiện ra những đều kinh khủng nơi con. Ba không còn cơ hội đọc nữa thì cũng nghĩa là ba còn có cơ hội để mong đợi rằng sẽ không còn đều gì để lo nữa cả. Ba nhẹ nhàng đặt lại điện thoại trên kệ rồi lại ra ngồi trầm ngâm ngoài sân. Và đêm hôm ấy ba ngồi đếm tiếng gà gáy sáng cho đến khi đi làm...
Một vài ngày sau đó, ba gọi con vào phòng làm việc ba để hỏi chuyện. Con dường như chẳng hề quan tâm những gì ba đang nói. Con còn không thế biết rằng nay ba mặc đồ gì, mặt ba có dính gì hay không? Con cứ cúi mặt xuống bàn, chờ ba hỏi.
- Con bán cỏ từ bao giờ?
- Mới
- Tại sao lại bán mấy cái đó hả con?
- Có sao đâu, con bán chứ con có chơi đâu mà sợ
-Nhưng... thật sự nó không tốt mà con. Con thiếu tiền thì ba cho. Nhà mình đâu có thiếu thốn gì đâu chứ?
- Con không thích!
- Thế con..có bán ma túy không đấy?
- Ngu gì mà dính vào mấy cái đó, con biết con đang làm gì mà.
- Vậy được rồi... ba mong con kiếm việc tốt hơn mà làm, chứ đừng bán mấy cái này.
Đang nói nữa chừng thì điện thoại con lại reo, con bắt máy rồi lọt chạy ra ngoài. Cứ mỗi lần như thế ba lại lo lắng vô cùng. Nhưng lần này ba tin. Ba tin là con không bán ma túy, ba tin con không nghiện. Linh cảm từ một người cha cho ba thấy được điều đó.
Hôm ba phát bệnh rồi các chú cùng đơn vị đưa ba đi nhập viện. Ba đau đớn khi nhận kết quả viêm gan B giai đoạn cuối. Ba lo sợ. Ba đã không về nhà, cứ chạy vòng xe khắp ngã đường thành thị. Ba đang tìm cho mình một lối thoát. Đối với ba, cái chết chả là gì cả. Ba không sợ cái chết, ba chỉ sợ rằng ba phải chết đi khi ba chưa thực hiện được những tâm niệm của đời mình. Khi ấy, đều ba lo lắng nhất ở nơi con. Con chưa đủ tuổi để thiếu đi sự quan tâm của người cha trong khi mẹ con thì lại ốm đau. Rồi tương lai của con sẽ ra sao. Sau này người ta thành ông này bà nọ, còn con của ba sẽ như thế nào? Ba lo lắm con ơi...
Hình ảnh con bồ câu mất mẹ lang thang cô độc trong sân nhà hôm chủ nhật vừa rồi cứ ám ảnh mãi trong đầu ba. Ba thấy sự đơn độc lạ thường. Ba mường tượng rằng sự việc như là điềm báo cho những đều tội tệ sắp xảy ra. Cuộc sống sẽ còn bao nhiêu ý nghĩa nữa nếu một ai đó không còn cha hoặc mẹ. Hay nói cách khác là mồ côi. Ba còn chưa được con tha thứ. Ba không muốn cứ mang mác Cha ghẻ theo bên kia thế giới đâu, bởi ba là ba của con. Đời này vẫn thế, và kiếp sau vẫn thế con hiểu không?
Ba còn chưa được nghe con kể về bạn gái của mình. Ba chưa được sống đến ngày để dự đám cưới của con. Rồi một ngày nào đó ba sẽ làm con diều, những đồ chơi cho cháu của ba. Ba cùng mẹ con dạo bước trên công viên hẹn hò ôn lại những tháng ngày của một đời người đầy sóng gió. Để rồi cười với nhau và tự hào rằng thằng Long nhà mình thật tuyệt vời bà nhỉ! Ba dụi đi những hạt nước mắt đang vội chảy. Ba lại khóc rồi. Ba thương con...
Ba phải làm gì đây Long ơi? Hãy về với gia đình mình. Hãy là con trai của ba những ngày thơ ấu. Ba không còn đủ sức nữa rồi. Nếu một ngày gần đây nhất, khi nhịp thở cuối cùng chợt tắt, ba muốn thấy nụ cười của con, muốn nghe con gọi tiếng ba ơi như ngày xưa ấy.
Hồ Viết Tiên