Những câu chuyện ý nghĩa cho ngày 8-3

Posted: Thứ Sáu, Ngày 12-05-2017, : 955.

 Trong bản nhỏ miền núi có ông già sống với một đứa cháu trai. Một buổi tối có người gõ cửa. Những câu chuyện ý nghĩa cho ngày 8-3

– Ai đấy?, – Đứa cháu hỏi.

– Tôi là giàu có – Người gõ cửa trả lời.

– Ông ơi, cháu mở cửa cho giàu có vào nhà ông nhé, – Đứa cháu hỏi ông.

– Không – Ông già trả lời – Ông có cháu ở đây thì đã giàu có rồi, còn cháu cũng đã giàu có vì có ông đây.

Một lúc sau lại có tiếng gõ cửa.

– Tôi là hạnh phúc – Làm ơn cho tôi vào nhà.

Ông già bảo đứa cháu:

– Ta cần hạnh phúc mà làm gì nữa. Hai ông cháu mình sống với nhau thì đã là hạnh phúc rồi.

Một lúc sau nữa lại có tiếng gõ cửa.

– Ai đấy?, – Đứa cháu hỏi.

– Tôi là phụ nữ.

Đứa cháu nói với ông:

– Ông ơi, có người phụ nữ gõ cửa nhưng mà ta sẽ không mở cửa ông nhỉ, ta không cần phụ nữ đúng không ông.

Ông già bảo đứa cháu:

– Không phải thế đâu con ạ. Ta nên mở cửa cho phụ nữ vào vì ở đâu có phụ nữ, ở đó có hạnh phúc, tình yêu và giàu có.

----------------------------------------------------------------------

Sau khi chết, có ba người đàn ông gặp nhau dưới địa ngục. Họ ngồi chờ âm binh sẽ đưa họ đi đâu: nấu trong vạc dầu, rang trên chảo gang, hay lè lưỡi dí vào chảo nóng... Hết đoán mò đoán mẫm những hình phạt, họ, theo bản chất của người trần gian lại đi nói chuyện về phụ nữ, cùng nhau nhớ về những người vợ của mình.

– Chẳng biết các anh thế nào chứ vợ tôi thì không còn điều gì chê trách cả. Tôi làm đầy đủ nghĩa vụ với cô ấy – Người trẻ nhất nói trước tiên.

Người thứ hai trung tuổi, không được quả quyết cho lắm:

– Có trời mới hiểu được phụ nữ! Tôi sống với vợ cả đời mà không hiểu cô ấy muốn gì. Tôi không dám nói chắc.

Người thứ ba đã rất già, vẻ cau có, khổ sở: “Tôi không muốn nói chuyện về phụ nữ. Tất cả họ đều giống nhau hết”, – Rồi quay mặt vào tường.

Lúc này vị quan xét xử của âm binh xuất hiện và nói:

– Nghe cho rõ này các ông! Luật của âm binh thế này: cứ mỗi lần ngoại tình thì trên bức tường này sẽ hiện ra một bậc thang. Ta bắt đầu từ ông – Người già nhất.

Không một bậc thang nào hiện ra trên bức tường. Ông già đã ngồi khổ sở ra sao thì vẫn ngồi yên thế đó.

Người thứ hai trung tuổi, có những bậc thang hiện ra trên bức tường nâng người này lên cao nhưng đến giữa chừng thì hết và người này lại rơi xuống hố.

Người cuối cùng trẻ nhất không chỉ lên khỏi hố mà còn đủ bậc thang để đi lên đến thiên đường.

Cảm ơn những người phụ nữ đã tặng cho đàn ông cuộc sống thiên đường!

(Nhưng không phải khuyến khích mấy ông đi ngoại tình đâu nha)

---------------------------------------------------------------------

Ngày xưa có một cô gái cô đơn yêu đơn phương một chàng trai trẻ đẹp. Một hôm cô gái đem câu chuyện buồn của mình kể với mẹ. Mẹ cô gái bảo:

– Mày vào rừng lấy được 3 sợi râu cằm của con hổ đem về đây thì mẹ sẽ bỏ bùa nó, bắt nó yêu mày.

– Nhưng mà con làm sao được chuyện đó?, – Cô gái hỏi.

– Lấy một túi thịt và đi vào rừng mà tìm hổ...

Cô gái mang theo một túi thịt cừu vào rừng. Cô đi rất lâu trong rừng, vô cùng mỏi mệt nhưng cuối cùng cô cũng gặp một con hổ định vồ cô để ăn thịt. Cô gái sợ hãi vứt túi thịt trước mặt hổ rồi bỏ chạy.

Ngày hôm sau cô lại mang một túi thịt đi vào rừng. Lại gặp con hổ nọ nhưng cô không bỏ chạy mà vứt túi thịt rồi đứng xem con hổ ăn ngấu nghiến.

Lần thứ ba cô lại đi vào rừng. Và lần này thì cô hiểu rằng con hổ đã quen với cô nên cô giơ tay đưa thịt lên miệng hổ. Con hổ ăn no rồi nằm ngủ say bên cạnh cô gái. Thế là cô lấy được 3 sợi râu cằm của hổ.

Khi cô đưa 3 sợi râu cằm của hổ về cho mẹ thì mẹ cô cầm vứt vào bếp lửa đang cháy rồi bảo:

– Chuyện này chỉ là vớ vẩn nếu đem so với tình yêu của mày với chàng trai kia... Mày hãy đi mà chinh phục nó như đã từng chinh phục con hổ dữ tợn kia – Bằng lòng tốt, vẻ dịu dàng và lòng kiên nhẫn. Hãy nhớ rằng trong mỗi người đàn ông đều có một con hổ...

Chúc những cô gái tuyệt vời, bằng tình yêu của mình sẽ chinh phục những con hổ ngự trong những con tim của các chàng trai.

----------------------------------------------------------------------

Có một đứa bé sắp chào đời. Nó bèn hỏi Thượng Đế:

- Họ nói ngày mai Người sẽ đưa con xuống trần gian, nhưng làm sao con sống nổi ở đó khi mà con quá nhỏ bé và bất lực như thế này?

Thượng Đế đáp:

- Trong số những thiên thần, ta đã chọn cho con một người. Thiên thần của con sẽ đợi con và săn sóc con chu đáo.

Đứa bé lại nài nì:

- Nhưng này con không phải làm việc gì ngoài ca hát và vui cười hạnh phúc chứ?

Thượng Đế đáp:

- Thiên thần của con sẽ hát cho con nghe và cũng sẽ tươi cười với con mỗi ngày. Con sẽ cảm nhận được tình thương của người dành cho con và con sẽ thấy rất hạnh phúc.

Đứa bé lại hỏi:

- Và làm sao con có thể hiểu được khi họ nói chuyện với con bằng một ngôn ngữ mà con chưa hề biết đến?

Thượng Đế trả lời:

- Thiên thần của con sẽ nói với con bằng những ngôn từ nhẹ nhàng và đẹp đẽ nhất mà con chưa từng được nghe, đồng thời với sự nhẫn nại và cẩn trọng, thiên thần của con sẽ dạy con biết nói.

- Con nghe nói chốn trần gian lắm kẻ xấu xa. Ai sẽ bảo vệ con?

- Thiên thần của con sẽ hộ trì con ngay cả khi điều đó đe dọa đến tính mạng của người.

- Nhưng con sẽ rất buồn vì không còn được nhìn thấy Ngài nữa.

- Thiên thần của con sẽ luôn nói với con về Ta, và dạy con cách thức quay về với Ta dù rằng Ta luôn cận kề con.

Vào giây phút đó, ở nơi thiên đường ngâp tràn an lạc nhưng người ta vẫn có thể nghe thấy những tiếng gọi vang vọng từ cõi thế, và đứa bé vội vàng hỏi Thượng Đế:

- Thưa Ngài, nếu con phải đi ngay bây giờ, xin hãy cho con biết tên thiên thần hộ mạng của con.

- Tên của người không quan trọng, con chỉ đơn giản gọi người là "Mẹ".

----------------------------------------------------------------------

CÁM ƠN MẸ, BỞI VÌ MẸ LÀ MẸ CỦA CON

Bờ biển trải dài với những con sóng bạc đầu nhấp nhô. Trên làn cát mịn là vệt dấu chân – Một to một nhỏ. Khuôn mặt non nớt của cậu bé ngẩng lên nhìn mẹ:

"Mẹ ơi, tại sao mẹ vẫn ở bên con trong khi bố...".

Những lời cuối ngập ngừng, là những thổn thức từ tận đáy lòng cậu, là những khoảng trống mịt mờ vô tận.

Người mẹ mỉm cười xoa đầu cậu bé. Ánh mắt bà dịu dàng đến thế, tựa như tất cả những gì tốt đẹp nhất thế gian. Sự dịu dàng của mẹ kết thành bức tường ấm áp, bảo vệ cậu khỏi vô vàn lạnh lẽo trên thế gian.

Bởi vì mẹ là mẹ của con.

Trong kí ức của cậu, đó là lần cuối cùng cậu được ra biển, bước chân trên bãi cát mị trải dài, mẹ hiền ấm áp kề bên, không một chút lo toan.

Cuộc sống bon chen buộc con người ta phải lao vào đó. Nó là đóa hoa anh túc đầy mị hoặc khiến người ta trầm mê. Nó lại là cơn lốc khi mà con người chẳng thể chống chọi với thứ gọi là thiên tai, đến khi nhận ra mình đang đứng trong vòng xoáy ấy lại không cách nào thoát ra. Cuộc sống là vậy, nó khiến con người ta cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Cậu bé không nhớ rõ từ khi nào trong cậu không còn là những trang kí ức màu hồng nữa. Đó là những tháng ngày đen tối khi gần đến hạn đóng tiền học, xấp tiền cậu mang đóng bao giờ cũng dày nhất, nhưng chẳng phải nhiều nhất, và lần nào chúng cũng bị trả về quá nửa, bởi nát, bởi rách. Cậu chẳng giận mẹ. Bởi những đồng tiền đó thấm đẫm mồ hôi của mẹ. Và cũng bởi vì vết chân chim trên khóe mắt mẹ càng ngày càng sâu.

Cậu không phải là người vô tâm. Trong buổi nói chuyện giữa giáo viên và học sinh, cô giáo nói: “Các em có thể không biết, nhưng đánh các em một, cha mẹ còn xót hơn mười. Có khi đánh con xong rồi, chờ con ngủ say lại thay con bôi thuốc”. Cậu bé không vô tâm nhưng nghe xong những lời đó, từ nơi xa xôi nào đó trong những trang kí ức màu hồng, vì đau cậu bé choàng tỉnh giữa đêm, là ánh mắt yêu thương của mẹ, “Không sao đâu con, ngủ tiếp đi”. Cũng đêm đó, giọt nước mắt lóng lánh nơi khóe mắt mẹ đã thấm ướt trang kí ức mờ nhòa...

Bước vào đại học, mọi chi phí đều nhiều hơn. Cậu không biết mẹ làm sao có, nhưng tiền mẹ đưa là một xấp phẳng phiu... Và tối nào cũng có một chiếc xe hơi đưa mẹ về đầu ngõ. Cũng từ đó, những lời bàn tán ra vào...

Trong ngôi nhà chỉ có hai mẹ con càng quạnh quẽ. Mẹ vẫn là mẹ thôi, hôm nào mẹ cũng dậy sớm làm đồ ăn sáng và trưa, hai mẹ con vẫn ăn chung bữa tối, dù là 12 giờ đêm, khi tiếng chổi tre của những cô lao công đã đi xa...

Mẹ đã nuôi cậu bao nhiêu năm, mẹ có quyền đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Cậu không biết hạnh phúc mà mẹ đang theo đuổi ở đâu, có hay chăng trên chiếc xe đó. Tiếng động cơ của chiếc xe bốn bánh vang lên, đưa mẹ đến thiên đường hạnh phúc của bà, mà nơi đó mãi mãi cậu không thể nào theo kịp. Cậu không oán mẹ, và chưa từng có ý niệm nào trong đầu cậu tự cho mình cái quyền đó. Nhưng vẫn có gì đó dâng lên trong lòng cậu, là ích kỉ. Vì giờ mẹ... Đã khác.

Những cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con ngày càng thưa dần. Nhưng trong những lần ít ỏi đó, câu thấy mẹ thỉnh thoảng lại nói lắp. Hay trong ngôi nhà quen thuộc này, ngôi nhà mà chiếc cầu thang gỗ đã bị mài nhẵn bóng bởi những bước chân, ngôi nhà mà có nhắm mắt lại cũng không thể nhầm lẫn, mẹ vấp ngã... Lúc đó, ánh mắt mẹ hốt hoảng nhìn quanh, khi không thấy ai lại thở phào, trong tiếng thở phào ưu phiền đó, là hàng lệ chảy dài...

Ngày sinh nhật 18 tuổi của cậu sắp đến, không biết mẹ có nhớ về sớm để mừng sinh nhật cùng cậu không. Cậu không cần mẹ tặng quà, bởi chỉ cần mẹ ở bên đã là hạnh phúc nhất. Chỉ là vào ngày đó chân cậu run run, đi không vững, cả người mềm nhũn như không còn sức lực, và bất an len lỏi trong lòng cậu bấy lâu nay như bùng nổ, đẩy cậu vào tận cùng lo sợ...

Đứng trong phòng bệnh, tầm mắt cậu mơ hồ... Mẹ nằm đó, nhìn cậu thật sâu, thật dịu dàng, thay cho bao lời không thể nói ra. Chưa bao giờ cậu biết đôi mắt con người có thể ẩn chứa nhiều điều đến thế, cũng nhiều nước mắt đến thế.

Nơron vận động. Một khi mắc bệnh sẽ không thể nào qua khỏi. Còn độc ác hơn cả HIV, cho đến khi biết mình bị mắc bệnh thì thời gian còn lại chẳng là bao.

Nơron vận động chết đi, cho đến khi không thể hô hấp...

Giờ thì cậu biết.

Ánh mắt hốt hoảng của mẹ.

Mẹ không về nhà, nhưng tin nhắn nhắc nhở cậu vẫn đều đặn, chưa khi nào sai giờ.

Mẹ luôn cẩn thận để không đánh thức cậu, nhưng đêm đó mẹ lại lặng lẽ vào phòng cậu. Bước chân chậm chạp. Và đêm đó, dưới gối của cậu xuất hiện một chiếc thẻ ngân hàng.

Nhưng cậu lại chẳng thể hiểu tại sao sống trong dày vò như thế, chết lặng từng ngày như thế, mà mẹ lại âm thầm chịu đựng...

Quỳ trước mộ mẹ, nụ cười của mẹ hiền dịu, nụ cười bao dung...

Mẹ ơi, tại sao?

Nếu như cuộc đời này là những phím đàn, phím trắng là vui vẻ, hạnh phúc, phím đen là đau khổ, xấu xa; nhưng phím đen cùng phím trằng mới tạo ra bản nhạc hoàn hảo, thì con nguyện cuộc đời con là bản nhạc dang dở mẹ ơi...

Nắng nhảy múa trên bờ vai cậu, gió lướt qua khẽ đùa vui, thì thầm như lời của mẹ...

Mẹ không rời bỏ con, mẹ chỉ đến một nơi khác dõi theo con, để con thực hành những điều mẹ dạy mà không cần mẹ ở bên. Mẹ tin con yêu của mẹ sẽ làm tốt.

Bởi vì mẹ là mẹ của con!

(ST)

CHÚC MỘT NỬA THẾ GIỚI LUÔN THÀNH CÔNG TRONG CUỘC SỐNG, CHÚC CÁC BẠN LUÔN DUYÊN DÁNG VÀ XINH ĐẸPTRONG MỘT NỬA THẾ GIỚI CÒN LẠI

Nguồn - tác giả: : Sưu Tầm

 

 



NỘI DUNG CÙNG CHUYÊN MỤC: "Cuộc Sống"


Có Thể Bạn Thích

Vôva làm công vụ
Ý nghĩa của giấc mơ
Hướng dẫn làm bánh trôi bánh chay cho Tết Hàn thực
Những câu nói hay ý nghĩa an ủi người thất tình vượt qua nỗi đau nhanh nhất
Một chuyện tình thấm đẫm nước mắt
Nhà Tuyển Dụng Ấn Tượng Với Lòng Kiên Nhẫn Của Ứng Viên
Những câu đố vui hại não có đáp án (Phần 2)
Văn hóa vùng..
8 thói quen đơn giản của người hạnh phúc
Truyện Ngắn: Khi Nào Em Chỉ Còn 45 Cân, Anh Sẽ Lấy Em
38 ý tưởng thiết kế vô cùng sáng tạo dành cho căn hộ có diện tích hẹp (Phần 1)
Bức thư lạ..
Một ngày làm vợ - Câu chuyện cảm động về tình cảm vợ chồng
“Mình ơi, lại đây em cho sờ ti”
Cách Đáp Trả Cô Nàng Đào Mỏ
Vết Thương
Thứ 6 ngày 13 năm 2016 là một ngày rất đen đủi mang lại nhiều xui xẻo
Kinh nghiệm tiết kiệm tiền hiệu quả khi đi du lịch
Anh mới bỏ việc, mình yêu nhau nhé!
Sống Với Chồng Mà Cô Đơn Tột Cùng

Trang Mọi Người Quan Tâm