Nước nọ có người mê muội vì tiền. Anh ta sáng nghĩ tiền, tối nghĩ tiền, ăn cũng nghĩ, ngủ cũng nghĩ, nghĩ đến muốn phát điên...
Vào một buổi sáng, người đó sửa soạn ăn mặc chỉnh tề, đội mũ và đi ra chợ. Trên đường đi anh ta nhìn đông ngó tây xem trên đường có tiền không. Bỗng nhiên anh ta trông thấy một hòn đá màu vàng liền nằm phục xuống ngắm nghía, ngắm một hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn thấy là hòn đá, đành bỏ đi tìm tiếp.
Đi thêm một lúc, bất ngờ thấy một đống gì đó phát sáng làm anh ta chú ý. Vừa nhìn qua thì thấy ngay là đống vàng!
Lòng anh ta run lên, chạy lên trước vơ thật nhanh rồi bỏ chạy.
Khi Quan viên truy nã bắt được, liền hỏi: “Chủ nhân đống tiền vàng đang ở đó, sao ngươi có thể vơ lấy bỏ chạy như thế?” Vốn là đống tiền vàng này có người đang bán, người bán vàng trông thấy động tác của anh ta như thế thì tưởng mình nằm mơ, đến khi định thần lại thì số vàng của mình đã bị lấy đi.
Vậy là đến lúc bị bắt anh ta mới biết thì ra tiền vàng mình lấy là có người đang bán. Anh ta nói với quan viên: “Khi tôi lấy vàng không trông thấy người, lúc đó tôi chỉ thấy vàng thôi!”
Quan viên vừa nghe thì trầm ngâm rồi thở dài: “Ta đã hiểu: tại sao bọn tham quan trên đời lại to gan như thế? Vì khi chúng thấy tiền thì toàn tâm đều chỉ tập trung vào đấy, trong mắt chúng không còn thấy gì nữa!”
(ST)