Ai từng bảo khi tin ai, nên giữ lại cho mình chút nghi ngờ để phòng khi lòng tin sụp đổ thì mình bớt đau hơn, nhưng tôi không làm được. Sống mà cứ phải nghi ngờ dù chỉ một chút thôi cũng mệt mỏi lắm.
***
Anh giận tôi, chỉ vì cả ngày hôm đó tôi không một cuộc điện thoại, một tin nhắn hỏi thăm quan tâm khi anh bị cảm. Mà anh không hề biết rằng suốt mấy ngày hôm đó tôi nằm li bì do suy nhược và hạ huyết áp.
Đơn giản vì trong suy nghĩ của anh, tôi luôn là một cô gái mạnh mẽ và không bị ốm bao giờ.
dong-co-may-ngay-ay
Nhận điện thoại của anh với giọng hờn trách, tôi mệt mỏi chẳng muốn kì kèo đôi co làm gì, vì tôi biết tính anh là vậy. Con trai nhưng lại rất dễ tủi thân vì những điều ngỡ là nhỏ nhặt đó. Nhưng lại rất mau làm hòa vì anh không giận ai lâu được.
Sáng sớm mấy đứa bạn cùng phòng mua cho tôi tô cháo gà nghi ngút khói, mọi ngày chắc phải nhảy cẫng lên sung sướng nhưng hôm nay tôi chẳng buồn ăn uống gì, cổ họng thì cứ đắng ngắt. Nhỏ Mai ép tôi phải ăn hết tô cháo mới cho tới lớp. Hôm nay lớp có tiết thi giữa kỳ nên tôi không thể vắng dù người thì đang lâng lâng cứ như đang trên mây vậy.
Cuối cùng thì tôi cũng về được đến phòng. Nằm phịch xuống giường tôi lại lên cơn sốt li bì. Không nghe thấy gì, chỉ nghe mơ hồ tiếng nhỏ Hân mắng tôi đã ốm mà còn liều đi thi, tiếng nhỏ Hân nhỏ dần và tôi không biết gì nữa.
Tôi thấy mình đang lạc trên một cánh đồng đầy hoa cỏ may, loài hoa mà tôi rất thích. Anh đứng đó, nhìn tôi rồi trách khẽ:
- Sao ốm mà không nói với anh một tiếng, xem anh la người ngoài hả cô bé.
Nào giận anh gì đâu, anh không phải là người ngoài nhưng anh cũng đâu phải là người thân thích, ruột thịt gì của tôi đâu.
Hoa cỏ may bám vào áo, vào chiếc váy màu thiên thanh tôi đang mặc, nhẹ nhàng.
Còn nhớ, đây là nơi tôi và anh đã tình cờ gặp nhau khi tôi mê mải tìm đường ra trong cánh đồng cỏ may đó. Còn anh, anh đang tìm cô em gái bị lạc.
Và rồi chúng tôi quen nhau. Hoa cỏ may cũng đến với anh từ đó.
Ngày nghỉ, anh cùng tôi đi khắp đồng hoa cỏ may, cỏ bám vào anh. Mặt anh nhăn nhó, nhìn thật buồn cười khi thấy anh gỡ những bông cỏ may bám vào áo.
Anh lườm tôi. Không mau lại giúp anh còn đứng đó cười được hả?
***
Chiều mưa, anh chở tôi về. Cơn mưa chiều bất chợt làm tôi và anh ướt sũng. Nhưng tôi vẫn cười, lâu lắm rồi tôi không có cảm giác này. Nhớ lại thời còn đi học, đạp xe cũng lũ bạn dưới những tán cao su rợp bóng.
Xa thật rồi. Kỷ niệm! Có thật rằng nó đã từng tồn tại như thế không anh? Gốc phượng già nơi tôi ngồi nghe anh đàn bản tình ca thửa ấy. Giảng đường vào buổi tối văn nghệ khi tôi múa bài "Tự nguyện"...
Gió nhè nhẹ, tôi thấy lạnh quá...
Anh ngồi bên tôi tự lúc nào, khoác lên người tôi chiếc áo khoác anh đang mặc... anh lúc nào cũng thế. Những lúc tôi có cảm giác cô đơn là anh luôn có mặt, như thể anh hiểu hết những suy nghĩ, những cảm xúc của tôi.
Bên anh, tôi có cảm giác an toàn. Tôi tin anh tuyệt đối.
Ai từng bảo khi tin ai, nên giữ lại cho mình chút nghi ngờ để phòng khi lòng tin sụp đổ thì mình bớt đau hơn, nhưng tôi không làm được. Sống mà cứ phải nghi ngờ dù chỉ một chút thôi cũng mệt mỏi lắm.
Anh lại nhìn tôi cười, lâu lắm rồi tôi mới nhìn thấy nụ cười ấy.
Anh kể cho tôi nghe đủ thứ chuyện, từ lúc đi thực tập đến giờ trông anh cứ như biến thành một người khác. Anh mạnh mẽ, trưởng thành hơn, đôi mắt cũng hằn những nét lo toan của một người sắp phải bươn chải vào cuộc sống... Tôi chợt rùng mình...một chút gì đó hoang mang... Trong ánh mắt đó, trong cuộc sống đó của anh hình như không có chỗ cho tôi. Khóe mắt cay cay, tôi vội quay mặt đi. Đồng cỏ may lúc ẩn, lúc hiện...chập chờn.
Anh lại lên trường thực tập. nơi đó cách chỗ tôi ở tới hơn 30km. Việc học ở trường, việc làm thêm cứ cuốn lấy tôi..anh cũng không có thời gian nhắn tin, gọi điện hỏi thăm tôi nữa...những tin nhắn, những lời quan tâm cũng thưa dần. Tôi dần cảm nhận được sự thay đổi nào đó trong anh.
Chiều lành lạnh, gió bờ hồ thổi thốc vào tai, vào tất cả những giác quan trong tôi. Nhớ anh lạ...
***
Mai vào phòng, Mai bảo có chuyện cần nói. Mai bảo tôi phải bình tĩnh. Thì tôi đang bình tĩnh đây mà. Chỉ có điều tim tôi hình như đang đập những nhịp nhanh hơn.
Giờ thì tôi đã hiểu những dòng tin nhắn vì sao lại thưa dần rồi mất hẳn. Vì sao có lần tôi nhìn thấy trong đôi mắt của anh không có chỗ cho tôi....
Chẳng phải tại khoảng cách xa, cũng chẳng phải tại anh bận bịu. Chỉ là... anh thay đổi. Có lẽ tình yêu trong anh dành cho tôi đã không còn.
Tôi thấy nhoi nhói nơi lồng ngực. Hụt hẫng như vừa đánh mất một điều gì đó...quan trọng.
Tôi mạnh mẽ đến không ngờ, trước mặt mọi người tôi vẫn rất bình thản. Hay nói đúng hơn tôi không biết biểu hiện thái độ gì. Người ta của tôi đã xa, rẽ qua một hướng khác. Im lặng. Tôi không níu kéo, cũng không dùng dằng. Chỉ nhắn cho anh đúng 3 chữ "Em hiểu rồi".
Hình như trước đây đã có lúc anh giao kèo với tôi thế. Nếu sau này tôi thay đổi, chỉ cần tôi im lặng là anh sẽ tự hiểu. Anh sẽ chỉ nói "anh hiểu rồi".
Vậy mà ... Người thay đổi lại là anh.
Tôi thấy mình không giống ai hết. trong tình cảm mà tôi cũng sòng phẳng đến không ngờ. Tôi tuân thủ quy tắc ấy, và không làm phiền anh nữa.
dong-co-may-ngay-ay-1
Cuối con đường hành me vẫn trút lá, những lá me li ti cứ rắc lên mái tóc tôi, đen dài. Kỷ niệm thì vẫn còn lẩn khuất đâu đó như chỉ chờ cơ hội là ló đầu ra trêu ngươi tôi. Nhưng tôi có hèn nhát thế đâu. Mặc kệ hàng me, mặc kệ con đường, mặc kệ cả những cảm xúc. Tôi vẫn cứ thế bước đi trên con đường không có anh.
Nhiều lúc có những hạt bụi vô tình bay vào mắt tôi... cay xè.
Tôi trở về thăm lại đồng cỏ may. Bây giờ đang là tháng Chín, giữa thu, hoa cỏ may đã chín rơi rụng theo gió. Cỏ may bám chặt vào quần áo ai vô tình đi ngang qua. Đi giữa cánh đồng cỏ may bất tận, thấy lòng mình bình yên lạ. Tôi nhớ đến anh.
Chính giữa cánh đồng này anh đã tỏ tình với tôi..đồng cỏ may xào xạc. Tôi cứ ngỡ nó đang reo vui với hạnh phúc mà tôi có...Nhưng có lẽ đồng cỏ may xào xạc vì nó biết trước rằng mãi mãi anh và tôi sẽ không cùng nhau trở lại thăm đồng cỏ may thêm lần nào nữa.
Cỏ may lại bám vào chiếc áo tôi mặc...Nếu là trước đây anh và tôi đã cùng nhau gỡ và đếm xem có bao nhiêu " chàng cỏ may" lỡ tương tư tôi.
Đồng cỏ may vào mùa này không đông đúc như đầu thu, những đôi trai gái đưa nhau tới đây chụp hình cưới...Anh cũng từng bảo tôi sau này hình cưới của mình sẽ tràn ngập hoa cỏ may.
Tạm biệt cỏ may, tôi sẽ đến nơi cao nguyên đầy nắng gió. Ở đó không có đồng cỏ may bạt ngàn, không có anh.
Ngoại ôm tôi khóc, phố thị không sống đến nơi đó chi cho xa xôi, cực khổ, thân gái một mình. Tôi chỉ cười trấn an ngoại mà lòng mình thì quặn lại. Không biết đây có phải là sự trốn chạy.
Tạm biệt nơi tôi đã sinh ra, lớn lên. Nơi đã cho tôi Nụ cười và cả những giọt nước mắt
***
Tôi đến cao nguyên Đà Lạt vào một ngày mưa. Bước xuống xe, thấy mình lạc lõng nhưng cũng nhanh chóng trấn an mình rồi sẽ quen dần thôi.
Đập vào mắt tôi là ánh vàng của loại hoa mà tôi chưa kịp biết tên. Vàng rực rỡ.
Dùng bữa trưa xong tôi được những người dân ở đây cho biết thêm nhiều điều rất thú vị, từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể đến nơi này- Đà Lạt, nơi được ví như một tiểu Pari.
Một chặng đường dài cũng khiến tôi mệt mỏi, cái bướng bỉnh trong tôi không muốn đi ngủ một tí nào nhưng đôi chân tôi lại không thể bước thêm được nữa..
Giấc ngủ đến với tôi nhẹ nhàng, để đến lúc tỉnh dậy tôi không kịp ngắm nhìn hoàng hôn nơi phố núi này ngày đầu tiên tôi tới đây nữa.
Đà Lạt về đêm thật đẹp, lung linh như trong chuyện cổ tích mà hồi xưa tôi thường nghe ngoại kể.
Những cánh đồng hoa, bạt ngàn hơn đồng hoa cỏ may của tôi nữa. Những cánh đồng hoa với rất nhiều màu sắc. có loại kiêu sa nhưng có loài hoa cũng rất nhẹ nhàng...tôi hỏi thăm tên loài hoa vàng rực rỡ lúc vừa đến đây tôi trông thấy. Dã quỳ _ Một cái tên nghe là lạ. Có lẽ lần đầu tiên tôi biết tới nó. Ban ngày, tôi chưa kịp nhìn ngắm sắc vàng rực rỡ của Dã quỳ, còn bây giờ thì hình như nó đã đi ngủ sau một ngày dài khoe sắc thắm dẫu cho những hạt mưa nhè nhẹ cứ vô tình buông xuống.
Đà Lạt về đêm đông đúc, nhộn nhịp. Những đôi trai gái cùng dạo phố, những bữa tiệc sinh nhật của các nhóm sinh viên... cả những người khách nước ngoài du lịch nữa... Ai cũng đi cùng ít nhất là một người, chỉ có mình tôi riêng lẽ... Kệ ! Phải học cách bất cần như vậy để mạnh mẽ hơn.
***
Kiên đón tôi vào ngày chủ nhật. Ở xứ sở sương mù này người tôi biết duy nhất là Kiên. Kiên là anh trai của nhỏ Hân. Tôi chưa gặp Kiên lần nào, chỉ biết Kiên qua lời Hân kể.
Kiên có đôi mắt to, cái nhìn bất cần và buồn thăm thẳm. Kiên ít nói, nhưng lại tường tận giới thiệu cho tôi nghe về Đà Lạt, nơi Kiên đã gắn bó gần 20 năm.
ở Đà Lạt này, đâu đâu cũng có hoa. Những cánh đồng hoa mà nhìn vào ai cũng sẽ ngỡ rằng mình đang lạc vào một xứ sở thần tiên nào đó.
tôi cũng nghĩ mình đang mơ, nhưng lần này giấc mơ của tôi có thật.
Chiều nay đi làm về tôi ghé qua hồ Xuân Hương. tình cờ thật, tôi bắt gặp một dáng người quen. Kiên đang chơi đàn ghita, ánh mắt buồn xa xăm như đang tìm về với một kỷ niệm buồn.
Tôi đứng từ xa, không muốn phá vỡ cái kí ức đang làm Kiên nhức nhối.
Tôi vẫn chưa biết nhiều về Kiên, chỉ biết Kiên là anh cả của Hân. Từ nhỏ Kiên sống cùng bà ngoại trên cao nguyên này. Cuộc sống riêng tư của người khác tôi không muốn chen vào quá nhiều. Chỉ sợ mình không giúp được gì lại chỉ gây thêm rắc rối.
Tôi vốn không phải là người giỏi an ủi người khác, với một người khác phái lại càng không. Đành là một người vô tâm đứng nhìn từ xa vậy.
Tôi đã bắt đầu quen dần với cuộc sống nơi đây, cái lành lạnh nơi phố núi này đã không còn làm tôi bị cảm được nữa. Hoa dã quỳ cũng như bắt đầu quen dần với sự có mặt của tôi.
Tôi viết thư về cho ngoại, kể cho ngoại nghe về nơi này. Tôi còn hứa với ngoại có dịp sẽ đón ngoại lên đây du lịch cùng tôi nữa.
Tôi cũng viết thư kể cho anh nghe về Đà Lạt, những lá thư không bao giờ được gửi đi. Thời đại internet này mà còn ngồi viết thư thì có vẻ hơi cổ lỗ sĩ. Mai từng bảo là tôi lạc hậu. Ấy thế mà nó lại là đứa nhận được nhiều lá thư từ tôi nhất, và nếu lâu lâu không thấy thư tôi thảo nào nó cũng la um lên bảo tôi quên bạn quên bè. Dù ngày nào hai đứa cũng gửi cho nhau những dòng tin nhắn nhanh qua điện thoại.
Với tôi viết thư như một cách bộc bạch nỗi lòng mình một cách chân thật nhất.
Chiều nay ngồi ở hồ hồ Xuân Hương, tôi cũng lại ngồi viết thư. Giọt nước mắt nào tự dưng rơi trên má. Tôi đã yếu đuối như vậy từ bao giờ vậy nhỉ?
Gạt vội dòng nước mắt, tôi đi như chạy về phòng trọ. Chỉ sợ gặp người quen lại không biết giải thích thế nào...
Tình vương vấn trong lòng, giấc mộng trôi quá nhanh
Nụ hôn phút chia ly tiễn biệt
Cơn mưa đến bất chợt là lúc anh rời xa
Bước chân lặng lẽ trong màn mưa
Tiếng hát của Lệ Quyên từ quán café văng vẳng, làm tôi không nhìn thấy màn mưa đang đến. Đà Lạt mưa! Hay lòng tôi đang giông bão.
Kỷ niệm qua rồi, tôi còn đào xới làm chi cho con tim thêm nhức nhối. Hơn 1 năm qua làm được, giờ không dưng lại khóc thì hèn nhát quá.
Phải mạnh mẽ lên tôi ơi! Đừng khóc.
dong-co-may-ngay-ay-2
***
Mai lên Đà Lạt công tác. Tôi và Mai lại có dịp cùng ngồi trò chuyện. Mai bảo tôi hơi ốm, nhưng trắng ra. Làn da bánh mật của tôi mà được Mai khen trắng ra đã là một hạnh phúc với tôi lắm lắm rồi. Có bao giờ nghe nó mở miệng khen tôi bao giờ đâu. Lần này nó làm tôi sắp sặc nước.
Bên kia đối diện, có một ánh mắt nhìn tôi cười. tôi đáp lại nụ cười ấy. Ngoắc ngoắc tay, tôi mời anh lại cùng nói chuyện. Mai hơi ngạc nhiên khi gặp Kiên, nó nhìn tôi ánh mắt tinh nghịch đầy ngụ ý.
Nó huyên thuyên đủ chuyện như chúng tôi là bộ ba chơi thân với nhau từ lâu lắm rồi vậy. Tôi thấy Kiên cười..Nụ cười hiếm hoi trên gương mặt buồn ấy.
Uống café xong chúng tôi còn đi chợ đêm Đà Lạt. Gió lành lạnh, tôi lại quên không mang áo khoác. Ho nhè nhẹ. Kiên đưa cho tôi chiếc khăn anh đang choàng, tôi lắc đầu. Nhưng anh đã choàng khăn lên cổ tôi không cho tôi kịp phản ứng nữa... Lâu lắm rồi tôi từ chối không nhận sự quan tâm từ người khác. Mai đi trước, không để ý ở sau tôi nhìn Kiên ngại ngùng. Kiên lại cười...
Kiên mua tặng Mai một khung hình rất đẹp có chữ Tình Bạn. Còn tôi, Anh tặng tôi chiếc chuông gió xinh xinh. Một chút gì đó đang len lỏi trong tôi mà tôi chưa kịp định hình.
Kiên nhắn tin cho tôi anh phải đi công tác Sài Gòn không tiễn Mai được, anh gửi lời xin lỗi và chúc Mai lên đường may mắn. Cuối tin nhắn Kiên còn bảo tôi nhắn giùm với Mai nếu lần sau có dịp lên Đà Lạt nhất định sẽ dẫn Mai đi chơi nhiều hơn.
Mai về, Kiên đi công tác. Tôi như bơ vơ hẳn. chợt nhận ra mình bắt đầu vô lý. Kiên đi công tác – điều đó có liên quan gì tới tôi đâu.
Với tôi anh đối xử như một người em gái, anh quan tâm tôi khi tôi ốm. cười với tôi khi anh vui. Chỉ có vậy thôi mà.
Tôi lại lao vào công việc, những buổi tối tôi ít đi chơi hơn. Tôi cũng không thơ thẩn ngoài hồ xuân Hương vào mỗi buổi chiều khi tan sở nữa. Tôi tìm cho mình thói quen mới - Ngắm hoa dã quỳ.
Tôi chợt nhớ đồng cỏ may của tôi quá chừng. không biết bây giờ có đôi nào quen nhau giữa cánh đồng cỏ may như tôi và anh ngày ấy không nhỉ? Ở Đà Lạt này, tôi tìm hoài không thấy cánh đồng cỏ may nào cả.
Kiên đi công tác về, quà anh mang về cho tôi là những bông cỏ may. Đoạn đường xa làm hoa héo mất rồi. Nhưng tôi vui quá. Không ngờ anh biết tôi thích loài hoa ấy. Tôi nhìn anh đầy biết ơn. Anh bảo từng nghe tôi kể về loài hoa ấy. Nhưng tôi chẳng nhớ mình kể từ bao giờ... kệ! tôi không quan tâm nữa.
Tôi chỉ cần biết bây giờ trong tay tôi là hoa cỏ may.
Tôi không để ý Kiên đang nhìn tôi, cái nhìn làm tôi luống cuống. bông cỏ may rơi xuống. Tôi cúi xuống nhặt, đụng phải đầu Kiên. Bối rối, tôi giả vờ nhìn qua hướng khác.
Tôi hỏi Kiên về chuyến công tác, về cánh đồng hoa mà anh đã hái. Còn tinh nghịch hỏi anh xem giữa đồng cỏ may ấy anh có quen được chị nào không?
Anh im lặng không trả lời câu hỏi của tôi. Bất ngờ Kiên kể tôi nghe về gia đình anh, thật ra anh không phải là con ruột của ba má. Như vậy nghĩa là anh cũng chẳng phải là anh ruột của Hân. Ba mẹ anh mất trong một tai nạn ô tô khi về thăm nội. 3 người trên một chuyến xe chỉ còn mình anh, người ta tìm thấy anh đang được ôm chặt giữa vòng tay ba mẹ. Số phận nghiệt ngã mà cũng kì diệu với anh quá. Không ai nghĩ anh sống sót sau tai nạn kinh hoàng ấy, vậy mà trên người anh thậm chí không có một vết trầy xước nào. Anh được ba mẹ Hân nhận làm con nuôi từ sau tai nạn ấy. Nhưng bà ngoại Kiên đã đón anh về khi anh lên 6 tuổi. Tuổi thơ anh lớn lên bên ngoại.
Điểm này anh giống tôi. Tuổi thơ tôi lớn lên bên ngoại. Với tôi, ngoại là ba là mẹ, là tất cả những gì mà tôi có. Ngoại thương tôi nhiều đến mức làm mợ 3 phải ghen tức. Tôi xa ngoại lên cao nguyên này một phần cũng để ngoại không khó xử vì đứa cháu côi cút này.
Anh kể về Mây – mối tình đầu của anh. Mây và anh lớn lên bên nhau, nhà chỉ cách nhau có hàng râm bụt. Tình yêu đầu trong sáng với bao nhiêu khát khao hoài bão, hai người hẹn ra trường sẽ làm đám cưới. Nhưng Mây của anh không chờ anh được. Người ta thay đổi, ngày anh ra trường cũng là ngày anh nhận được thiệp cưới của Mây. Tấm thiệp hồng xinh xinh mà lòng anh thì như xát muối.
Mắt anh nhìn xa xăm. Kỉ niệm của anh, nó lại ùa về làm tim anh nhói buốt đó sao. Tôi không biết làm gì...thấy như đây là tấm gương phản chiếu lại mình hơn một năm về trước.Chỉ có điều bề ngoài tôi mạnh mẽ nhưng trong lòng thì luôn dậy sóng. Còn anh, anh biết đối diện với nỗi đau ấy. Ngày Mây cưới anh vẫn tới chúc mừng, vẫn nở nụ cười tươi chúc phúc cho Mây, Và anh kể anh ít cười hơn từ ngày đó.
Chuyện của anh không ai biết, kể cả Hân. Vậy mà không hiểu sao anh lại kể cho tôi nghe.
Tôi thương anh quá. Phải chăng những người đồng cảnh ngộ sẽ dễ dàng cảm thông và tìm thấy tiếng nói ở nhau hơn. Có phải vì thế mà ngay từ lần đầu gặp gỡ tôi đã thấy điều gì đó gần gũi trong mắt Kiên?
Tự dưng khóe mắt tôi lại cay cay. Tôi vội quay mặt đi khi dòng nước mắt cũng kịp tuôn trào. Tôi không muốn Kiên nhìn thấy tôi yếu đuối, tôi luôn bướng bỉnh như vậy từ khi tôi sinh ra. Ngoại bảo vậy.
Có lẽ số phận đã tôi luyện cho tôi như thế. Phải mạnh mẽ, phải vững vàng.
Uyên cứ khóc đi khi em cảm thấy buồn, đừng để giọt nước mắt biến thành nỗi đau làm mình nhức nhối mãi. Khóc để mà can đảm đối diện nữa chứ. Cố gồng lên chứng tỏ mình mạnh mẽ sẽ chỉ càng làm em thêm mệt mỏi mà thôi.
Tôi khóc. Khóc như chưa bao giờ được khóc. Khóc khi không thể nói được điều gì nữa. Khóc cho bao nỗi ấm ức đã bị đè nén lại trong lòng. Về nhà, mắt sưng húp, nhưng lòng tôi nhẹ nhõm.
***
Kiên gặp lại tôi, làm ra vẻ như không có cuộc gặp ngày hôm qua, không có cuộc nói chuyện làm tôi rơi nước mắt, không có những tâm sự làm lòng tôi dịu lại...Hình ảnh Kiên trong tôi hình như đã bắt đầu khác...Tôi mơ hồ nhận ra...Nhưng không dám thừa nhận bởi vết thương xưa cũ thỉnh thoảng vẫn ùa về làm tim tôi nhói buốt... tôi tự nhắc nhở mình phải thận trọng hơn khi đặt lòng tin vào một người...
Cơn mưa chiều hôm đó làm tôi bị cảm, tôi lại lên cơn sốt..nhưng tôi vẫn cố gượng dậy đi mua thuốc và nấu cháo hành giải cảm, đứa em họ nói với tôi rằng khi bị ốm không ai thương mình bằng những viên thuốc và phải chiến đấu với cái dạ dày..Vậy mà, vừa về tới phòng tôi đã lại mê man..Những viên thuốc chưa kịp uống để rồi khi tỉnh dậy tôi thấy mình trong bệnh viện.
Ngồi bên cạnh tôi lúc này không phải anh, không phải Kiên mà là một người đã lớn tuổi. Giống ngoại tôi quá ! Mái tóc bạc được quấn gọn gàng. khuôn mặt hiền từ và nụ cười đôn hậu. Là ngoại của Kiên...Ngoại bảo Kiên nhờ ngoại trông tôi một lát. Tôi giận Kiên ghê.. Tôi có còn là trẻ con đâu. Bắt ngoại lên bệnh viện chi toàn mùi thuốc sát trùng, bông, gạc...Ngoại nhìn tôi, ánh mắt đầy cảm thông, tôi nhận thấy ngoại đầy tin tưởng. Lâu lâu ngoại lại kể cho tôi nghe về tuổi thơ của Kiên. Lúc nhỏ Kiên học giỏi, đi tắm mưa hoài nên cũng hay bị cảm lắm...thấy đông bào miền Trung bị lũ lụt cuốn trôi nhà cửa Kiên dành dụm tiền quà sáng nhịn ăn để ủng hộ, và một lần vì cứu 1 em nhỏ bị nước cuốn trôi mà Kiên sắp chết đuối. Anh chàng lúc đó nào đã biết bơi gì đâu, sau đợt đó Kiên quyết tâm đi học bơi.Có lẽ vì thế mà dáng người Kiên nhìn cũng rất chuẩn. Ở Kiên, hội tụ tất cả những điểm đẹp nhất của một thanh niên tràn đầy sức sống.
Con tim bướng bỉnh của tôi đã bắt đầu lỗi nhịp, bắt đầu nhớ da diết hình bóng một người...Đó cũng là lúc tôi nhận được quyết định chuyển công tác về Sài Gòn, điều kiện công tác và lương bổng cũng cao hơn, quan trọng hơn là tôi lại được về gần bên ngoại nhưng sao tôi không có cảm giác vui.
Biết nói gì đây, khi có lẽ ngay cả ông trời cũng cứ cố tình sắp đặt cho tôi phải xa những người tôi thương quý. Ngoại Kiên cũng đã gắn bó với tôi như người mẹ thứ hai. Những bữa cơm dưa, món cá khô tộ ngoại nấu... rồi Kiên..dã quỳ...Tôi sắp phải tạm biệt cao nguyên Đà Lạt để về với đồng cỏ may ngày ấy rồi.
Cuối tuần tôi qua nhà Kiên, ngoại đi chợ vẫn chưa về. Tôi ra cánh đồng hoa sau nhà mà có lần Kiên kể nhưng tôi chưa có dịp ra thăm. Cúc đại đóa, cả khóm tỉ muội, hoa hồng vàng đẹp mê hồn, cả những loại hoa tôi chưa biết tên. Đằng sau cánh đồng hoa đó còn có một cánh cổng nữa. Tôi tò mò quá.. Kiên không kể cho tôi nghe về nó. Hay là vườn cây trái, hay một vườn hoa hồng nào nữa nhỉ? Đánh bạo tôi tiến về phía đó, mở cổng...Đằng sau cánh cổng là hoa...Một rừng hoa cỏ may...Tôi như không tin vào mắt mình. Véo mình thật mạnh để chắc rằng đây không phải là mơ.
Cỏ tích của tôi, cánh đồng cỏ may không bất tận như tôi từng thấy. Nhưng vẫn là những bông cỏ may không khuất phục trước mưa gió bao giờ...đầu thu, cỏ may đẹp quá đỗi. Những ngọn gió lay nhè nhè, cỏ may rì rào. Lâu lắm rồi tôi mới tìm lại được cảm giác này...Bình yên đến lạ...
Kiên đứng sững nhìn tôi sau cánh cổng, ánh mắt anh ngập tràn hạnh phúc. Tôi luống cuống ngã nhào vào đám cỏ may. Tiếng anh nhỏ nhẹ lẫn vào mùi cỏ may ngai ngái... Quà sinh nhật anh tặng em đó bé..Chưa được phép đã bóc quà rồi kìa...xấu‼! Giọt nước mắt tôi lại lăn dài trên má, những giọt nước mắt hạnh phúc, của những tin- yêu đã tìm lại được.
Bên tai tôi là lời của Kiên, lời của gió hay tiếng nói của chính trái tim mình, tôi không phải hối hận vì quyết định không đi Sài Gòn của mình nữa. Đành lỗi hẹn với ngoại vì tôi lỡ thương mảnh đất này, con người ở đây và hơn hết ở đây tôi có cánh đồng cỏ may của riêng tôi, có người con trai mà lúc này cả cỏ may cũng thì thầm như lời chúc phúc. Lần này tôi sẽ cùng Kiên về thăm ngoại, rồi ngoại sẽ cười hiền từ và thì thầm vào tai tôi "Có những yêu thương được tìm về hơi muộn, nhưng nếu biết trân trọng thì sẽ gắn kết bền lâu phải không con?"...