Mai này khi yêu một ai đó, em sẽ không nhón gót khi hôn, không bao giờ... Người đàn ông của em không cúi xuống để hôn em thì làm sao cúi xuống với những nỗi đau của em, anh có nghĩ thế không ?
***
Năm em tám tuổi.
Em hỏi anh.
- Anh ơi sao truyện cổ tích lúc nào cũng kết thúc bằng việc hoàng tử lấy công chúa vậy anh?
- Anh không biết nữa, mà anh nghe mẹ anh nói, đó gọi là kết thúc có hậu đó em, hoàng tử và công chúa là những người tốt, nên họ sẽ được hạnh phúc bên nhau.
- Vậy hả anh? Ờ mà sao kỳ vậy anh, nếu họ là người tốt thì sao không cho họ lấy nhau từ đầu luôn đi anh, bắt họ chờ lâu vậy ?
- con bé ngốc, tự nhiên mới vô câu chuyện cái hoàng tử và công chúa lấy nhau, thì còn gì để kể cho em nghe nữa đâu?
Em gãi đầu , cười ngượng ngùng vì nhận ra sự ngốc nghếch của mình. Buổi chiều chan hòa trong ánh nắng trong vắt và gió thổi nhè nhẹ. Giọng anh vừa ấm áp vừa dễ thương lại bắt dầu một câu chuyện khác, dĩ nhiên là một câu chuyện đến cuối cùng hoàng tử mới lấy được công chúa.
***
Năm em mười sáu tuổi.
Em trở thành thiếu nữ. Và đó là một năm đặc biệt trong cuộc đời em. Đặc biệt bởi hai câu nói. Một câu là anh nói với em, một câu còn lại là em nói vu vơ trước biển , nhưng anh lặng lẽ đừng kề bên và lắng nghe.
Anh nói với em rằng,thật ra công chúa nên chọn con ngựa trắng của hoàng tử, vì con ngựa trắng mới là người hiểu cô hơn.
Câu chuyện ngày xưa anh kể giờ xuât hiện thêm nhân vật con ngựa trắng của bạch mã hoàng tử.
Thật ra nhân vật đó xuất hiện chỉ vì ngày qua tháng lại những câu chuyện cổ tích của anh cạn kiệt dần, dù em biết anh đã vắt hết tâm sức cố tìm từ bốn phương trời những câu chuyện phép màu thú vị để mỗi lần gặp em ,anh đều tươi tắn và hứng khởi , kể những câu chuyện hay ,hấp dẫn và luôn kết thúc viên mãn. Nhưng mỗi ngày qua đi, là ánh mắt anh lại như thêm lo lắng vì câu hỏi, lần sau sẽ kể chuyện gì đây.
Em nhìn anh mà vừa thấy thương vừa thấy buồn cười. Hình như anh không biết rằng, chỉ cần là anh kể thì dù là câu chuyện tám năm trước anh từng kể, em cũng sẽ ngồi yên và lắng nghe thích thú. Nhưng anh luôn tìm điều mới mẻ cho em, hết truyện mới, anh phát chế từ truyện cổ ra những tình tiết mới mẻ vậy nên, con ngựa trắng thành chủ đề năm em muồi sáu tuổi.
- Những vì sao trên bầu trời đêm qua vừa cho anh biết một điều thú vị, lẽ ra công chúa nên chọn con ngựa trắng của hoàng tử thì đúng hơn.
Em thần tượng những chàng hoàng tử là thế, em đắm say những câu chuyện tình yêu lãng mạn mang đầy màu sắc cổ tích là thế mà anh lại nỡ lòng nào xem thần tượng của em không bằng một con ngựa trắng. Em tức quá, không biết làm gì, đành quay đi hướng khác không thèm nhìn mặt anh nữa. Anh vội vã quay sang xin lỗi ríu rít dù xét cho cùng anh chả có lỗi gì to tát ngoại trừ tỏ ra thông cảm với con ngựa trắng.
Em dỗi hờn vô cớ, nhưng anh vẫn kiên nhẫn dỗ dành. Và vì thế "phe Hoàng Tử" vẫn thắng vào cuối câu chuyện.
Cũng trong năm em mười sáu tuổi, tự nhiên không biết em xem phim hay đọc tiểu thuyết nào,mà lại đi hỏi anh về ý nghĩa của những nụ hôn. Anh cười hơi ngại ngùng nhưng biết là không bao giờ từ chối được một cô gái ương ngạnh như em, nên anh tỉ mẫn diễn giải cho em, dù cho mặt anh đỏ lên từng chút một.
- Mỗi kiểu hôn đều có ý nghĩa khác nhau hết cô bé ,nhưng mà em thấy đó, giống những cảnh trong phim, nam chính cúi nhẹ xuống, nữ chính đứng hơi kiễng chân và nhón gót, nụ hôn lãng mạn và bay bỗng nhất...
Tiếng sóng biễn vỗ bờ như làm nền cho những đều anh nói. Nó quá lãng mạn và lung linh, làm trái tim ngây thơ của em khi đó đã đập loạn xạ. Em cũng không biết mình đã nghĩ gì khi nhìn thẳng vào mắt anh một khoảng thật lâu . Anh cũng nhìn em. Nhưng rỗi vẫn chỉ là những tiếng sóng vỗ bờ. Chợt không biết từ đâu trong vô vàn những nghĩ suy và xúc cảm, em quay mặt ra phía biển và nói như một lời tự tình:
- Mai này khi yêu một ai đó, em sẽ không nhón gót khi hôn, không bao giờ... Người đàn ông của em không cúi xuống để hôn em thì làm sao cúi xuống với những nỗi đau của em, anh có nghĩ thế không ?
Vẫn là những tiếng sóng biển vỗ qua câu nói năm em mười sáu tuổi, nhưng tiếng sóng vỗ bờ ngày ấy có khiến anh không nghe rõ lời em nói không anh ?
***
Năm em mười tám tuổi.
Em gặp cú sốc đầu tiên trong cuộc đời.
Em trượt đại học.
Em cảm thây tât cả tối đen, Cảm thấy tiếng sóng vỗ bờ giờ như là lời hờn trách,thấy những u buồn và thất vọng trong ánh mắt của mọi người khi nhìn em. Lúc đó, em cô đơn rất đỗi. Anh thì đang học ở thành phố. Em chỉ nhắn tin vì mong anh sẽ gọi về an ủi em.
Nhưng anh đã làm hơn thế.
Anh quay về và biến tiếng sóng biển ai oán trong tâm tưởng của em thành khúc nhạc du dương trong một câu chuyện kể.
Biết em buồn , nên anh cố tạo niềm vui cho em. Nhưng niềm vui mà anh tạo-không biết có phải vì anh quá mê thần thoại và cổ tích hay không- lại sao y nguyên văn như lời của ông bụt , bà tiên mỗi lần xuất hiện ; "tại sao con khóc ". Em cư lẳng lặng lắc đầu, cho mái tóc khô gãy va vào mắt anh, chắc là anh đau rát lắm? Sau này em hỏi , anh nói nhìn em buồn,lòng anh đau rát gấp trăm lần ,chứ xá chi sự đâm chạm của những cọng tóc đó. Anh vỗ về an ủi em. Em cố giữ mình vững mạnh mà sao trước anh, lúc nào em cùng chỉ là một cô bé yếu đuối, mỏng manh. Em gục đầu lên vai anh và áo anh ướt đẫm. Sau đó anh bảo rằng sẽ không giặt chiếc áo này vì trên đó có những "giọt châu "của em! Anh quả là, lúc nào cũng đùa được! Anh nói rất nhiều điều, em nghe cũng rất nhiều nhưng bây giờ thì chẳng nhớ bao nhiêu! Em chỉ biết hơi thở ấm áp của anh đang ở rất gần mình và chừng đó là đủ cho em biết mình không cô đơn.Em bảo anh kể cho em nghe một câu chuyện nào đó, nhưng đừng là cổ tích nghen anh, vì em chả tin vào cồ tích nữa đâu! Anh cười bảo niềm tin của em sao dễ lung lay vậy? Em nói là chỉ trong lúc này thôi. Anh chiều ý và kể cho em nghe một câu chuyện của thần thoại Hy lạp. Câu chuyện của loài hoa hướng dương. Anh kể rằng ngày xưa có một nàng tiên nhỏ đem lòng yêu thương ngưỡng mộ Thái Dương Thần Apôlô. Em cắt ngang hỏi ,Thái dương Thần gì đó là ai? Anh ân cần giảng giải rằng đó là nam thần đạp trai nhất trong 12 vị thần trên đỉnh Olympia. Em lại hỏi, đỉnh Olympia ở đâu? Như lần trước , anh chẳng hề phật lòng vì cái thói "đâm ngang bổ dọc" của em, anh nói cho em nghe về đỉnh núi huyền thoại ấy.Rồi sau đó, anh trở về với vị thần điển trai kia, Apôlô là thần mặt trời, nghệ thuật , tiên tri và âm nhạc.Thần là một xạ thủ tài ba với chiếc cung bạc. Mỗi ngày , nàng tiên nhỏ kia cứ nhìn lên vầng dương nơi mà Thái Dương Thần cùng chiếc xe ngựa rực lữa đi qua. Cứ như thế ngày này qua ngày khác, từ bình minh cho tới hoàng hôn. Cho đến một ngày, nàng tiên nhỏ kiệt sức vì những ánh mặt trời gay gắt , còn Apôlô thì vẫn không hay biết gì, cứ dửng dưng sớm tối đi về. Nàng tiên nhỏ chết đi và trở thành bông hoa hướng dương. Thế đó ngay cả khi chết rồi, nàng vẫn một lòng hướng về người mình yêu...
Anh bảo kể cho em nghe chuyện này, để em biết, không phải lúc nào đời cũng màu hồng , cũng dễ dãi với chúng ta. Nhưng chúng ta cần có niềm tin, một niềm tin mãnh liệt với ước mơ của mình. Em có thể thất bại chứ không được bỏ cuộc...
- Sao anh lại tốt với một đứa không ra gì như em vậy anh?
- Ngốc, em là một cô gái tốt và đáng yêu, không ra gì là sao em?
Nói xong anh nghiêng đầu hôn lên trán em. Nụ hôn của anh được thực hiện một cách nhẹ nhàng và trân trọng. Trái tim em khẽ run. Nhưng em vẫn không hiểu được điều anh vừa nói và nụ hôn vừa rồi. Em nhìn vào mắt anh, thấy như cả một dòng suối yêu thương hiền hòa đang lan chảy. Một cảm giác bình yên, sâu lắng xâm chiếm những khoang cảm xúc của em.Có phải trong ánh mắt anh đang thắp lên một thứ gọi là tình yêu?
- Sao anh hôn trán em?
- Vì em sẽ không nhón gót khi hôn mà, em gái!
Anh cúi xuống hôn em. Anh cúi xuống cùng nỗi buồn của em. Nhưng vừa rồi , anh ơi, anh gọi em là gì ?
Anh biết không, sau cuộc nói chuyện ngày hôm đó, em cố gắng làm theo lời anh nói, em tin tưởng vào ước mơ, vào khả năng và con đường mình chọn. Anh cho em biết giá trị của niềm tin, từ đó em có niềm tin vào những điều mình lựa chọn, em thi đậu trường đại học mình yêu thích vào năm sau đó và luôn giữ vững lập trường niềm tin cho đến sau này trong dường như tất cả mọi việc, kể cả tình yêu...Nhưng lúc đó, điều mà em tin tưởng nhất vẫn là lời anh nói , và lời anh nói mà em nhớ nhất là, anh xem em như em gái!
Vì anh xem là em gái, nên anh sẽ là anh trai trong tâm niệm của em. Thứ xúc cảm na ná tình yên gần như xuất hiện trong đêm anh cúi người hôn lên trán em,nếu có, thì cũng hòa vào tiếng sóng vỗ bờ rồi lặng lẽ cuốn đi trong tăm tít trùng dương khơi xa vạn dặm...
Em đã giữ điều tâm niệm đó, chấp nhận anh làm anh trai và vì thế, một năm sau đó em đã làm vụn vỡ lời tỏ tình của anh, cũng ngay trên bờ biển dạt dào sóng vỗ này.
***
Năm em hai mươi mốt tuổi.
Và rồi cũng đến một ngày em biết yêu!
Và dĩ nhiên (???) người đó không phải là anh. Anh ta là một người ngồi cạnh em trên giảng đường. Anh biết không , anh ta có vẻ lạnh lùng nhưng cực kỳ sâu sắc đó. Lần đó , em có chuyện buồn (lại buồn, giống như em sinh ra là để buồn hay sao ấy???), anh ta đã ngồi cạnh em tận ba tiếng đồng hồ để nghe em nói, để tuần tự đưa khăn giấy cho em lau nước mắt. Đến đây , thì anh ấy rất giống anh. Nhưng anh ta không kể chuyện, anh ấy hát. Giọng hát trầm ấm giàu sức gợi cảm. Và buổi chiều hôm ấy đã bắt đầu trong em thứ cảm xúc nhớ nhung, quyến luyến. Thứ cảm xúc mà người đời vẫn gọi là tình yêu...
Nhưng vì anh ta không phải anh. Anh ta không hiểu em như anh, anh ta không phải lúc nào cũng nhiệt thành với em như anh. Anh ta cứ lạnh lùng, một đôi mắt nhìn em cứ trơ trơ, không trìu mến như đôi mắt anh. Anh ta cứ im lặng, hay đôi khi trả lời vu vơ trong câu chuỵên với em, anh ta không giống như anh. Anh lúc nào cũng sẵn sàng nghe em nói và nói em nghe, anh biết em cần gì và không bao giờ để em hụt hẫng.Anh ấy thì không ...Nhưng em không yêu anh, nên dù anh hiểu em thế nào, em mến anh thế nào, thì anh vẫn chỉ là một người đứng ngoài trái tim em. Anh yêu em , em biết, nhưng bên anh , em cứ mãi là cô bé được nuông chiều, em không muốn trở thành một nàng công chúa kiêu kì đắm chìm trong cảm giác được yêu nhưng không biết yêu là gì! Anh ấy cho em biết cảm giác khắc khoải khi yêu một người. Có những lúc giọt lệ chảy ngược vào tim, đắng buốt , khi anh ấy dửng dưng bỏ em lại sau lưng để đi lên phía trước cùng một người con gái khác. Có những lúc cảm giác êm ái chạy lan khắp cơ thể, khi một lần. Anh ấy cầm tay em , dẫn em đi một đoạn. Nhưng rồi anh ấy bỏ tay ra rất nhanh, ôi sao hụt hẫng...tự nhiên anh hiện lên trong tâm thức của em với một niềm cảm thông sâu sắc, tuyệt nhiên đó chỉ là cảm thông, không phải là tình yêu.
Lá vàng bay ngập con đường . Anh ấy bảo:
- anh rất thích mùa thu! Nếu em yêu anh thì em đừng thích mùa thu nhé!
Em tròn xoe mắt.Anh ấy mỉm cười :
- Đừng nhìn anh bằng đôi mắt ngộ nghĩnh đó!-Em nghe hai từ "ngộ nghĩnh"mà thấy thích làm sao, anh ấy nói tiếp-Một đôi tình nhân không cần thiết phải có quá nhiều điểm tương đồng, tương hản thì tốt hơn!
Anh ấy là vậy!
Anh ấy bắt em phải thế này, phải thế kia. Anh ấy nói anh ấy thích cái này , ghét cái kia. Nhưng anh ấy không quan tâm đến cảm xúc của em.Anh ấy không biết em thích cái gì, anh ấy không biết mùa nào trong năm làm em hạnh phúc, anh ấy càng không biết về những câu chuyện cổ tích, anh ấy không biết em hay buồn vu vơ và dễ xúc động..nói chung , anh ấy không ...như anh!Nhưng anh ấy là hoàng tử của lòng em, Anh có thể thắc mắc là tại sao em lại yêu một người như vậy? Nhưng anh ơi, tình yêu là một thứ không có lý do, không cần và không nên có lí do. Khi yêu một người là yêu cả những cái hay , cái dở của người đó mà! Dù em biết, khi yêu anh ấy, có lẽ em sẽ chẳng tìm đâu được một kết thúc có hậu như trong cổ tích, nhưng dù rất mê cổ tích, em chẳng muốn đời mình là một câu chuyện cổ tích...
Từng khắc thời gian đang trôi đi. Đã hai mươi giờ. Ngày sinh nhật của em, kể từ ngày yêu anh ấy, là lần đầu tiên, đang trôi đi , đang sắp hết.Em đợi chờ từ anh ấy những món quà ..Mà sao cả ngày nay, em chỉ nhận được những lời chúc mừng của bạn bè bình thường. Anh cũng không xuất hiện.Chắc là anh đã quá mệt mỏi , quá chán chường vì em rồi! Chắc là anh đã bỏ cuộc! Có lẽ , âu đó cũng là một điều tốt cho anh, cho em. Anh sẽ đi và rồi anh sẽ gặp trong đời những người con gái khác hơn em về nhiều thứ, quan trọng nhất là họ biết đón nhận tình yêu của anh , không như em...
Buồn quá! Em nhớ anh đã từng kể, nàng tiên nhỏ khi đã chết đi rồi vẫn một lòng hướng về Thái Dương Thần. Em chợt thấy tình yêu của mình dành cho anh ấy không nhiều sức sống đến vậy. Có lẽ, vì niềm tin trong em chua đủ.Niềm tin là cái mà anh đã dạy cho em, cái đó em không thiếu...
Anh ấy vẫn chưa đến.
Lòng kiên nhẫn cạn dần , đã hơn hai muơi mốt giờ rồi còn gì!
Em nhớ anh đã nói rằng, đôi lúc trong cuộc sống phải biết đợi chờ, phải vững tin.Nếu không vững tin thì làm sao hoàng tử có thể chờ đợi bao nhiêu người ướm chân vào chiếc hài đánh rơi để tìm ra ý trung nhân.Rồi anh hát "em về tinh khôi", hát rằng "vì có đôi lúc ta quên chờ đợi...".
Về khoảng này thì anh dở tệ, anh không hát bằng một phần của anh ấy.
Hay là anh ấy không nhớ.Anh ấy không biết hôm nay là sinh nhật em ?Anh ấy vẫn chẳng hiểu gì về em hết mà! Em lại nhớ anh nói rằng, bạch mã hiểu công chúa hơn hoàng tử. Em hỏi anh vì sao, phải rất nhiều lần ,anh mới chịu trả lời. Anh bảo chả bao giờ hoàng tử nhìn xuống để thấy cái bóng của công chúa, còn bạch mã thì ngày nào cũng thấy. Bạch mã nhìn chiếc bóng kiều diễm , biết công chúa đang mệt khi chiếc bóng ngã nghiêng , biết công chúa vui khi chiếc bóng đầy sức sống. Bạch mã nhìn công chúa tứ dưới lên, nên chắc chắn,không như hoàng tử, ít nhiều bị ảnh hưởng bởi nhan sắc do nhìn từ trên xuống. Nghĩa là khi yêu công chúa, bạch mã yêu có nội hàm hơn hoàng tử vì đơn giản, bạch mã hiểu công chúa hơn hoàng tử...Sao đêm nay tự nhiên lại nhớ về anh nhiều đến thế? Em tự hỏi hay là mình gọi điện cho anh , đi chơi với anh cho rồi? Anh ấy đang làm em thất vọng...
Khi bạch mã đang dần làm công chúa cảm động, thì hoàng tử lại xuất hiện.
Anh ấy thắng xe gấp gáp, đầu tóc bù xù cho thấy anh ấy đã phóng như điên trên đường đến đây.
- Anh xin lỗi, anh quên mất hôm nay là sinh nhật em! Anh xin lỗi! Để anh đền cho em nhé, anh chở em đi một vòng nào!
Dĩ nhiên là em không từ chối. Anh ấy chở em vòng qua các con phố. Gió về đêm mang nay hơi sương, em nép đầu vào vai anh ấy. Anh ấy đưa một tay ra sau lưng tìm lấy bàn tay em. Em hạnh phúc.
Anh ấy nói:
- Để anh tặng em một đoá hoa!
Rồi không cần biết câu trả lời của em, không cần biết em thích loài hoa nào, anh ấy lao thẳng về phía tiệm hoa và mang ra một đóa hồng đỏ.Thay kệ, đó là hoa anh ấy tặng, dù không là loài hoa em thích. Nhưng chừng này là đủ, bản nhạc du dương của đêm đưa em vào hạnh phúc.
Anh ấy dừng xe trước nhà. Anh ấy im lặng, không nói gì.Em đứng im nhìn.
Lâu rất lâu, anh ấy choàng tay qua hông em và em đã kiễng chân, nhón gót lên ...một nụ hôn nồng cháy...
Và vô thức, em đã nhón gót khi hôn. Phút giây đó em chợt hiểu ra, sự ngọt ngào của nụ hôn, của tình yêu,của hạnh phúc khuất lấp tất cả mọi khoản cách. Đúng là người mình yêu, thì sẽ chẳng còn ai câu nệ đến việc gót chân mình có chạm đất hay không. Chỉ cần yêu là hôn.Và hôn để biết tình yêu đang rực cháy ...
Anh ấy đi rất xa rồi mà em vẫn còn đứng nhìn. Cảm giác bờ môi chưa tan ra, nó còn đang kết tinh ở đó, ngọt lịm.
Em tủm tỉm cười và quay vào nhà.
Và em thấy anh đã đứng trước cổng , có lẽ là đã từ lâu.Sao nãy giờ anh không lên tiếng?Trên tay anh là một món quà được gói rất khéo và một đoá hồng trắng, loài hoa mà em yêu thích.Anh đứng nhìn em, mắt anh đã đỏ. Từng niềm hy vọng trong anh rơi xuống.Từng mảnh tình yêu trong anh rơi xuống.
Em nói:
- sao anh cứ thế này? Sao anh cứ quan tâm em mãi thế? Sao anh cứ yêu em khi em đã từng nói giữa chúng ta vẫn chỉ là...
Tiếng gió đêm rít từng hồi. Anh quay đi lầm lũi. Em lỡ lời , nhưng sao em không muốn gọi anh quay lại. Anh cứ đi về phía tối...
****
Năm em ba mươi sáu tuổi
Bé con nghe em kể câu chuyện của hoàng tử , công chúa và...bạch mã-câu chuyện của anh-. Nghe xong bé con khều vai em hỏi :
- vậy cuối cùng công chúa chọn ai hở mẹ?
Em cười :
- Công chúa dĩ nhiên là chọn hoàng tử!
- Sao vậy mẹ? Bạch mã hiểu công chúa hơn mà!
- Nhưng công chúa yêu hoàng tử hơn!
Bé con gãi đầu :
- sao con nghe bà nói,nên chọn người yêu mình , chứ đừng chọn người mình yêu?
Ôi con bé! Mới có mười hai tuổi đầu mà sao nói chuyện nghe người lớn quá! Bé con ạ,rồi khi con lớn lên, con cũng giống mẹ và bao nhiêu người khác thôi. Chọn người yêu mình là chọn lối đi bình yên . Còn chọn người mình yêu là chọn lối lên thiên đàng, con ạ! Chỉ có yêu và nếm những cảm xúc thật sự khi yêu mới là hạnh phúc! Dù có lúc nào đó, ta sẽ nhất đồng hạnh phúc với bình yên . Nhưng một dòng sông quá phẳng lặng không phải là một dòng sông đẹp...
Rồi con sẽ lớn, rồi con sẽ yêu và được yêu, và rồi con sẽ đứng giữa lựa chọn như mẹ.Rồi khi đó con sẽ hiểu tại sao mẹ chọn cha con –hoàng tử của lòng mẹ-chứ không phải bác con-bạch mã nhiệt thành và thân thiết-.
Bé con chạy tời chỗ ba:
- Ba ơi kể chuyện cổ tích cho con nghe đi!
Ba cười :
- Chừng nào con muốn ba hát thì ba chiều chứ cái này thì ba chịu!
Ba vuốt ve con bé.Bé con chạy đi tìm bác hai để được nghe điều nó muốn.Bé con thân với bác hơn , đơn giản là vì nó giống em, nó thích cổ tích.Nhưng khi mọi người hỏi nó thương ai nhất, thì dù ba nó nhiều xa cách, không phải lúc nào cũng sẵn sàng làm mọi thứ vì nó, không bao giờ cạo nhẵn râu để không làm nó nhột và luôn khiến nó phải nhón-leo-trèo-làm mọi thứ để có thể hôn lên má , nó vẫn thản nhiên trả lời :
- Con thương ba con nhất!
Khi đó em lại thoáng thấy anh ngậm ngùi. Cái vẻ ngậm ngùi của mười lăm năm trước, của cái đêm mà anh quay đi lầm lũi, khi biết người em yêu, không phải ai xa lạ ...Anh ấy là em trai anh...
Thụy Phiên Nguyễn Phúc