Đôi khi, ta sợ những tình cảm lập lờ. Thích thì là thích đấy. Thương
thì không hẳn. Yêu lại chưa đến. Thế gian bao la rộng lớn, với từng ấy con
***
Đôi khi ta sợ những tình cảm chưa chín. Nhiều mong ngóng đấy, nhưng thỉnh
thoảng lại như người dưng, lạnh lùng đến xót xa. Đôi khi sợ băn khoăn nghĩ đến
những điều xảy đến trong tương lai, có thể hôm nay thế này nhưng mai đã là thế khác, giữ nhau được bao lâu?
Sẽ có hay không một bàn tay, khi nắm lấy rồi thì không dễ dàng từ bỏ? Thứ
tình cảm lập lờ nhiều khi mang đến cho ta hy vọng không nguôi, nhưng đôi khi lại thấy mình nức nở giữa những hụt hẫng vô chừng.
Sẽ có hay không một bờ vai, khi tựa vào rồi cả đời này sẽ cảm thấy an toàn?
Tình cảm lập lờ cứ mong manh như thế, mong manh đến nỗi những lúc tưởng chừng như đã thấu hiểu hết nhưng rốt cuộc vẫn chẳng giữ lại được cho mình.
Sẽ có hay không một cái ôm chặt thật chặt, để những lúc cô đơn sẽ không thấy
mình trống trải? Hay chỉ nhận về những hoang hoải giữa đêm đông? Tình cảm lập
lờ bao giờ cũng khiến bản thân mình ngơ ngác, phút chốc thấy gần rồi bỗng chốc thấy xa xôi.
Sẽ có hay không những hẹn thề để thấy mình can đảm giữa những bão giông?
Tưởng chỉ cần những cái hẹn bất chợt, những nụ cười bất chợt, những giây phút
có nhau bất chợt để không cảm thấy buồn, không cảm thấy lạc lõng, nhưng thật ra, rất cần một điều gì chắc chắn, một tình cảm chắc chắn.
Sẽ có hay không một người, luôn ở bên để che chở những nhỏ bé, hanh hao?
Chúng ta đôi khi cần một mối quan hệ không rõ ràng, không cần gọi tên, nhưng
đến một lúc nào đó, tình cảm đạt đến một thời điểm nào đó, một vị trí nào đó,
chúng ta lại sợ mối quan hệ mập mờ này. Tình cảm lập lờ luôn khiến cho chúng ta một cảm giác bất an, mong ngóng.
Thật ra, chúng ta luôn cần một bàn tay chặt, một cái ôm chật, một
lời yêu chặt, một hạnh phúc chặt, không phải là lập lờ, và ta luôn mong, tình cảm ấy mãi đừng là lập lờ...