Tình yêu nào cho em

Posted: Thứ Năm, Ngày 11-05-2017, : 896.

Tình yêu nào cho em Tình yêu nào cho em

_Kibo Natt_

- 2h sáng, đã khá khuya rồi nhỉ?

Lay hoay mãi Phương Uyên vẫn không thể nào chợp mắt được, một chút ngạc nhiên, vui mừng xen lẫn mơ hồ. Trong đầu cô lấp lánh hình ảnh, giọng nói thân thương ấy….

Sáng hôm sau Phương Uyên vẫn quyết lên lớp dù trong suy nghĩ tối qua, cô dự định nghỉ học vì cô không biết phải đối diện như thế nào đây. Cô thẫn thờ đôi mắt thâm quầng, nhiều mỏi mệt như còn lạc lõng với giây phút tình cờ ngày hôm qua. Cô lớp phó yêu đời, lúc nào cũng rạng ngời với nụ cười tỏa nắng trên môi nhanh chóng gây chú ý cho cả lớp, đám bà tám chưa kịp khai thác thông tin gì thì tiếng kẻng đã vang lên báo hiệu vào tiết học: "reng..reng..reng". Suốt buổi học, cô lặng thinh, cứ cúi mặt xuống bàn, không dám ngẩng lên như muốn trốn tránh ánh mắt nhìn của một ai đó. Phương Uyên ngồi ngay đầu dãy bàn hai, mọi khi cô lớp phó sôi nổi hăng hái xây dựng bài, đặc biệt là giờ học của thầy GVCN, nhưng hôm nay khác quá, thật sự khác, có lẽ ngay Hiếu_GVCN cũng có vấn đề, ánh mắt tha thiết, đầy hào hứng, nhiệt tình như thôi miên mọi người vào giờ học, giờ đây sao nhãng, thoáng lo lắng. Theo đó không khí lớp học trầm buồn đi, vài cô cậu tranh thủ bàn luận rất nhiệt tình "có gì hót?"

Tình yêu nào cho em

Nói về Hiếu, người thầy làm mê hoặc bao sinh viên ở vẻ bề ngoài phong độ, điển trai và tài ăn nói khéo léo, sức hút kì lạ trong các bài giảng, những câu chuyện vui triết lí mặc dù anh luôn nghiêm khắc, rất khó tính trong công việc, là chuyên gia nắm thóp các chiêu gian lận trong thi cử số 1 đấy.Với gương mặt tuấn tú, đôi kính đen đặt trên sống mũi cao, che đi đôi mày rậm rất thư sinh và rất "men", vẻ mặt một chút lạnh lùng khó tả đã làm bao trái tim mỏng manh loạn nhịp, anh luôn là hồng tâm trong tầm bắn của các sinh viên nữ. Chính vì thế Hiếu được "gắn oan" với biệt danh "sát thủ tình trường" . Nhưng sự thật sau khi chia tay mối tình đầu 4 năm thời đại học, vẫn ngỡ ngàng không biết lí do tại sao cô ấy lại rời xa, vết thương lòng khá lớn khiến anh không thể chấp nhận và bắt đầu mối tình mới dù nhiều vệ tinh theo xung quanh. Cho đến khi gặp Phương Uyên _cô học trò giỏi công tác đoàn, học tốt, không xinh xắn lắm nhưng dễ nhìn, ở Phương Uyên có nét gì đó rất duyên, dễ mến, đã làm trái tim Hiếu lại thổn thức, anh lặng yêu suốt 2 năm và sẽ còn là bí mật nếu anh không vô tình thổ lộ ra.

Hôm đó, cả lớp tổ chức đi chơi, cuộc vui thật đông đủ với sự góp mặt của cả lớp và đặc biệt là Hiếu. Vì đã là SV năm 3, có còn bao nhiêu cơ hội tụ tập như vậy nữa đâu nên ai cũng hào hứng. Chuyến đi bắt đầu từ sáng sớm và kết thúc với tận cuối đi ăn uống và hát karaoke. Hơn 8h tối mọi người quyết định giải tán. Vốn không biết thuốc lá, bia rượu nên Hiếu cố từ chối tụi học trò, vẫn không thoát được vài ly, thấy thầy "công tử bột" của mình khổ sở quá, tình trạng không ổn rồi mới chịu buông tha, Hiếu không còn biết sao trăng gì nữa, nằm ngã vào ghế. Khi về, Hoàng và Phương Uyên cùng đường nên nhận trách nhiệm hộ tống thầy, Hoàng đèo Hiếu còn Uyên thì lái xe chạy theo sau. Đến nơi, vội dìu thầy vào ghế so pha, cậu lớp trưởng galăng lật đật chạy ra giúp Uyên dắt chiếc AB vào hiên, cô gái nhỏ nhắn đang vất vả với cái xe to đùng. Hai cô cậu giật thót mình khi đặt chân trong ngôi nhà sang trọng, đầy đủ tiện nghi. Đây là lần đầu tiên họ đến nhà thầy mặc dù cả hai vẫn thường trò chuyện, trao đổi với nhau về công tác lớp, các vấn đề học tập nhưng chỉ gặp gỡ ở văn phòng hay quán nước. Hiếu là con út của gia đình làm kinh doanh, được hướng theo nghề nghiệp của bố mẹ nhưng với mơ ước là một giảng viên, thích được gắn bó với đất nước thân thương này nên Hiếu xin phép bố mẹ ở lại ViệtNamtheo đuổi lí tưởng sống của mình. Cả gia đình đã xuất cảnh, chỉ còn anh ở lại, căn nhà tràn ngập sự lẻ loi, cô đơn. Lối kiến trúc của ngôi nhà vừa hiện đại vừa mang phong cách châu Âu quý phái không khỏi khơi dậy sự thích thú, tò mò muốn tham quan khám phám của Hoàng_con người luôn theo đuổi sự hoàn mĩ, thích cái đẹp. Đành nán lại thêm tí nữa, Uyên ngồi tựa mình vào chiếc ghế êm, thật thoải mái, dõi mắt nhìn xung quanh trong khi cậu bạn lớp trưởng của mình như lạc mất hồn rồi. Sinh ra trong gia đình bố mẹ làm công chức, không khá giả mấy cho nên nếu được sống ở đây chắc là một giấc mơ. Dù không có bàn tay người phụ nữ nhưng sao gọn sạch quá, góc bếp, phòng khách,… Vô tình ánh mắt ngây thơ, sáng ngời của cô chạm vào Hiếu, gương mặt vui tươi điển trai nhưng đôi khi lạnh lùng thấy sợ trên giảng đường, gương mặt ấy đang đỏ bừng lên, "buồn cười sao ấy?"vì đã có men rượu.

- mình sao thế này, sao tim mình đập nhanh thế nhỉ? – Phương Uyên tự hỏi lòng.

Đang lâng lâng với cảm giác kì lạ ấy, bỗng dưng có tiếng gọi:

- Phương Uyên…..Phương Uyên……………

Đó là giọng cuả Hiếu. Giờ đây đầu óc anh cứ quay cuồng và ngập tràn hình bóng của cô học trò Phương Uyên, tình cảm thầm lặng bấy lâu dồn nén, lúc say là lúc con người ta sống thật với chính bản thân mình nhất, con tim anh lên tiếng mà không hề biết sự xuất hiện của Phương Uyên. Tiến lại gần cứ tưởng thầy gọi gì, cô thỏ thẻ:

- Thầy cảm thấy sao ạ?

- ……….

- Có cần em giúp gì không?

- ………..

Nhưng dường như Hiếu có còn tỉnh táo, có biết gì nữa đâu, nằm tựa vào ghế, cười cười nói nói như đang độc thoại trong sự hiếu kì của cô học trò nhìn mình.

- Phương Uyên, tôi yêu em, tôi yêu em lâu rồi……Thầy sợ làm phiền em nên cứ chôn giấu trong lòng

Nụ cười nhẹ đang trên môi dập tắt ngay, từ tâm trạng đang không biết thầy sao thế nay chuyển sang bất ngờ. Con tim cô thổn thức, nhịp đập càng nhanh hơn, hai má ửng ửng hồng có lẽ đó là phản ứng tự nhiên của một thiếu nữ khi được yêu, ngại ngùng. Phương Uyên như chết lặng, thầm nghĩ: "Người thầy mà mình khá cảm mến đang gì vậy kìa, những lời nói rất thật lòng mà một người say không kìm chế được nói ra hay đó là trò bông đùa giả vờ, có khi nào mình sẽ là con mồi giăng trong bẫy tình của sát thủ tình trường này", bỗng Hoàng gọi:

- mình về thôi Uyên à

- à…..ừ……….

Phương Uyên lúng túng nói tiếp:

- còn thầy thì sao?

- sao trăng gì, thầy nằm ở đây nghỉ ngơi chốc lát sẽ tỉnh thôi, có vài ly nhỏ mà,hihi. – Cậu ta cười tinh nghịch.

Thế là Hoàng chở Uyên về :

- pái pai mai gặp lạị em nha lớp phó, haha.

Vừa nói xong đã phóng xe mất hút, vì Hoàng biết rằng nếu chậm trễ chút nào thì có lẽ sẽ ăn dép của Phương Uyên vì chọc trúng ổ kiến lửa rồi. Bước vào phòng, cô vẫn còn chưa định thần lại. Không khí xóm trọ tối nay yên ả quá, mấy anh chị phòng bên đi đâu mà tối om, đứa bạn thân đang ngủ ngon lành, chắc mơ cũng được mấy giấc rồi. Chợt nhớ ra sáng mai có 3 tiết học của thầy, chưa làm xong bài tập nên Phương Uyên ngồi ngay vào bàn, soạn sách vở. Thói quen khó bỏ là lúc học bài là cứ bật laptop, cứ để nick online, và giờ cũng thế.Mọi khi, nick ai đó vẫn sáng, nhưng sao cái nick quen thuộc "langtu_chungtinh" hôm nay offline. Người bạn này rất ít khi chủ động trò chuyện, chỉ khi Phương Uyên bắt chuyện trước hay lúc rảnh rỗi cả hai ngồi buôn chuyện. Langtu_chungtinh, cái nick cũng ấn tượng đó chứ, chính Uyên cũng không biết nhiều thông tin gì về người này. Kết bạn đã khá lâu chừng hơn 1 năm, nhưng cô gái vốn tò mò vẫn không khai thác được gì, khi tra hỏi:

- You tên gì?

- Hihi

- You ở đâu?

- Hihi

- Đã là bạn thì mình có thể biết đôi chút về bạn được không?

- Hihi

Mất công cốc nên Phương Uyên đành từ bỏ không hỏi thêm gì nữa, Phương Uyên tin rằng ngày nào đó chính người bạn bí ẩn đó sẽ cho bật mí, nếu đã không muốn nói ra thì cớ gì ép buộc cơ chứ. Thoạt đầu không mấy quan tâm đến người này, mấy trò làm quen chọc ghẹo không hiếm nhưng dần dần, sự chia sẻ chân thành của "langtu_chungtinh" khiến Phương Uyên càng khắng khít, chú ý đến. anh chàng này khá tài giỏi, luôn giúp đỡ tận tình, tài liệu tham khảo, gợi ý đề tài…khá giúp ích cho việc học tập của cô, kiến thức của anh ta rất chắc. Hơn thế nữa người này có vẻ biết khá rõ về Phương Uyên như đang rất gần, luôn dõi theo. Nói chuyện với người bạn ảo này mỗi đêm như trở thành thói quen, tối nay vắng bóng ai kia, Phương Uyên cảm thấy lòng hụt hẫng lắm.

Ngồi một lúc lâu nhưng đầu óc cô không làm sao tập trung được, quyển vở nháp đầy những con giun chứ số thì không thấy đâu hết, cứ viết vẽ bậy mà bài tập thì còn nguyên. Lúc này đây, rất muốn có ai đó để tâm sự, giãi bày mà lại………….Màn đêm mù mịt, nỗi trống vắng bao trùm lấy cô học trò bé nhỏ. Một đêm thật dài, thao thức đầy tâm trạng.

Hơn 8h sáng, Hiếu mới tỉnh giấc, toàn thân ê ẩm mệt mỏi hết sức. 3 tiết học lớp GVCN ko thể xin nghỉ được, vội ăn nhẹ và uống cốc trà gừng nóng, anh lấy xe chạy đến trường. Vừa đi vừa suy nghĩ về cuộc vui hôm qua, không biết mình về nhà bằng cách nào nhỉ? Trong đầu óc trống rỗng không nhớ gì, lúc say xảy ra thảm cảnh gì đây, ôi trời…? Bước đến cầu thang, tình cờ gặp Hoàng, cậu lớp trưởng chào thầy bằng giọng điệu láo lĩnh:

- good morning teacher! Thầy hết mệt chưa ạ?

- Ừ, còn hơi hơi thôi em, say quá nên thầy chẳng nhớ gì cả. Thầy cười ngại, nụ cười làm hút hồn sinh viên.

- Hôm qua em và Phương Uyên đưa thầy về đó, nhà thầy tuyệt thật, ước gì mình được như anh ấy.hehe

- À à…..thôi mơ mộng gì, mau vào lớp học không để trễ nào.

Hiếu ngẩn ngơ khi nghe nhắc đến tên Phương Uyên, bước vào lớp ánh mắt rạng rỡ như mọi khi, thoáng nhìn cả lớp nhưng tâm điểm vẫn là cô bé lớp phó.

- chúc các em ngày mới tốt lành, hôm qua buổi đi chơi của chúng ta thật vui. Thầy cất tiếng chào cả lớp, giọng đằm thắm.

* * *

* * *

Tiếng hò reo đồng ý như muốn cổ vũ cho phong trào " xây dựng tình đoàn kết_ăn chơi" này. Trong không khí ồn ào, nhốn nháo như vậy, cô lớp phó lại một mình một tâm trạng. Ánh mắt thầy dõi theo, đoán chắc đã có chuyện gì xảy ra nên không khỏi lo lắng. Cả buổi học, sự lạ lùng khó hiểu của Phương Uyên làm Hiếu phân tâm, ngay cả khi anh lại gần cô khẽ gõ nhẹ xuống bàn nhưng cô học trò như người mất hồn hay giả vờ không hay. Tan giờ, thầy gọi Phương Uyên gặp mặt nói chuyện về một số công việc của lớp nhưng chủ yếu để thăm hỏi. Ngồi ở quán nước tấp nập người nhưng sao không khí có vẻ căng thẳng quá, thầy bảo gì thì Phương Uyên chỉ " dạ", hỏi gì mới "thưa….", lớp phó tía lia hay đóng góp sáng kiến trầm hẳn, cô không dám nhìn thẳng vào thầy như sợ bị cọp ăn thịt vậy. có vẻ Phương Uyên không tập trung để ý những gì thầy nói, bàng hoàng với bao nhiêu câu hỏi.

- Thầy có tình cảm với mình, thường ngày thầy đối xử rất tốt, quan tâm và có chút ưu ái riêng cho mình. Nhưng yêu? Vì điều gì?

- Xinh đẹp? Không, vì vẻ bề ngoài của mình không hơn ai, không xấu nhưng không phải là dễ thương

- Học giỏi? Không, sức học của mình không tồi nhưng không phải quá xuất sắc

- Giàu có? Không, nhà mình không khá giả gì, hơn nữa nhà thầy rất giàu

- Bao nhiêu bạn gái có cả tài lẫn sắc, con nhà đại gia vây lấy thầy cơ mà, sao lại đi chọn mình.Tình cảm của mình như thế nào đây, sao lại cứ suy nghĩ hoài. Không được yêu , không được……….

Phương Uyên, một cô bé cá tính với những "quan niệm về tình yêu" bạn có thể coi nó cổ hủ, nông nổi buồn cười hay thậm chí là kì quái. Sắp 21 tuổi rồi nhưng Phương Uyên vẫn không có mối tình nào vắt vai, đã có vài vệ tinh vây quanh nhưng có lẽ suy nghĩ của cô lấn át quá nên không cho phép con tim rung động, cô quyết định từ chối tình cảm của đối phương, chỉ mong được làm bạn. Phương Uyên luôn cho mình không phải là người xuất sắc, mọi việc cần làm phải tập trung cao độ mới đem lại kết quả tốt nhất được, trong học tập cũng vậy, cô nghĩ sẽ ra trường trước đã rồi việc gì đó thì tính sau. Trong Phương Uyên tồn tại một sự cấm cản vô hình, cô sợ yêu và được yêu. Sợ tình yêu sẽ đem đến nhiều đau khổ, nước mắt hơn là hạnh phúc, cho đi quá nhiều chỉ đổi lại mất mát. Bao hoàn cảnh mà cô từng bắt gặp, bao câu chuyện đầy trái ngang từng nghe qua và nỗi đau của người chị họ của sinh linh bé bỏng trong bụng khi bị người yêu vứt bỏ, chị trở nên điên dại vì quá tổn thương, tuyệt vọng, tự khép mình vào thế giới riêng chị. Phương Uyên chưa bắt đầu yêu đã sợ kết thúc, sợ mình chưa đủ chín chắn, nghiêm túc trong chuyện tình cảm để rồi trở thành một người xem tình yêu như trò chơi, thay người yêu như thay áo. Cô chỉ muốn nói ra lời yêu ai đó khi thật sự yêu họ, không đùa giỡn trêu ngươi thứ tình cảm thiêng liêng, tốt đẹp gọi là tình yêu. Cô ao ước mình sẽ có tìm được một người yêu cô, một bờ vai vững chắc cho cô bình yên, ấm áp và hạnh phúc, cùng đi đến hết con đường, người mà cô sẽ trao tình yêu và cả cuộc đời này. Chính vì thế tư tưởng càng được củng cố hơn.

Thời gian trôi đi nhanh quá. Mới đấy thôi cô bé nhà quê còn bỡ ngỡ nơi cổng trường ĐH nay sắp sửa hoàn thành khóa học cử nhân kinh tế ngành quản trị tài chính. Với sức học tốt, chăm chỉ nên cô đã đăng kí học 3 năm rưỡi nhằm ra trường sớm, một phần giúp bố mẹ đỡ tốn kém, một phần cơ hội xin việc sẽ dễ dàng hơn. Không biết vô tình hay cố ý, khi Hiếu là GV hướng dẫn khóa luận tốt nghiệp cho Phương Uyên. Sự ân cần và tận tình của một GV trẻ yêu nghề mà ai đó nhìn vào cũng chỉ là sự giúp đỡ hết lòng. Hiếu vẫn giữ một khoảng cách nhất định, tình cảm đặc biệt dành cho cô học trò Phương Uyên anh vẫn giỏi che giấu. Cứ đến giờ học của thầy CN, Phương Uyên cố tình né ánh mắt của Hiếu mỗi khi nhìn xuống lớp vô tình chạm vào cô, những lần gặp gỡ bàn về công tác lớp Phương Uyên ít nói cũng ít đóng góp ý kiến, chỉ có Hoàng và Thầy hoạt động hết công suất. Dù có nhiều khó khăn, trở ngại khi làm khóa luận nhưng vì ngại vì sợ sự ân cần hết lòng của Hiếu khiến Phương Uyên yếu mềm nên không dám gặp thầy để trao đổi nhờ giúp đỡ. Chọn cách giải quyết như thế cứ nghĩ sẽ tốt hơn cho mình nhưng Uyên không ngờ rằng cô càng cố gắng bao nhiêu mâu thuẫn nhiều bấy nhiêu, tình cảm Phương Uyên dành cho Hiếu Trong Uyên, tràn ngập hình bóng của một người, một chút thương thương nhớ nhớ đan xen nhau, làm lung lay cái rào cản kia nhưng không thể nào phá vở được nó.

Và buổi trưa đáng nhớ ấy, lúc kết thúc tiết 5 đã sắp 12h, mặt trời đã che ngang đỉnh đầu nắng gắt lắm, quãng đường về phòng chỉ chừng 3km nhưng sao xa quá khi nửa đường xe thủng lốp, thế là cô gái nhỏ nhắn hì hục dắt chiếc wave tìm chỗ vá, mới đi chừng 100m, người vừa đói vừa mệt vì nắng lại thêm chiếc xe hư bước chân cô như không lê nổi, tiếng còi inh ỏi đằng sau, ngoảnh đầu nhìn lại, chuẩn bị ánh mắt sắt như dao nếu anh nào đang ban trưa người ta điên lên trong lúc này mà còn hào hứng chọc ghẹo. Nào ngờ không ai khác là Hiếu, anh dựng xe phía trước, lại gần cất tiếng hỏi:

- xe của em bị sao thế?

- dạ bị thủng lốp ạ

- em đi xe thầy về trước đi, để thầy dắt đi sửa cho, đằng trước chắc có quán mà.

- dạ em cảm ơn thầy nhưng để em được rồi, em làm phiền thầy quá.

- có gì đâu chứ.

Chưa kịp nói gì thêm Hiếu đã dắt chiếc xe về phía trước, bỏ lại Phương Uyên và chiếc AB của mình. Đành vậy cô lái xe chạy chậm theo sau. " Đằng trước chắc có quán mà." Ôi trời, đi cả cây số rồi mà chẳng thấy cái biển vá xe nào cả, mặt Hiếu lúc này đã đỏ bừng lên vì nắng nóng, mồ hôi cứ lăn dài trên xống mũi và hai bên má. Phương Uyên thấy thương thầy quá, con tim cảm động như đang lay trong lồng ngực. Chiếc xe sửa xong đã hơn 1h chiều, may là chiều nay cả Phương Uyên không có giờ học, còn Hiếu anh chỉ lịch dạy bổ túc vào ban đêm. Gương mặt ánh lên một nụ cười nhẹ, anh cất lời

- thầy trò mình ghé chỗ nào ăn trưa luôn được không?

Uyên đang rất phân vân, cô đang tìm cách trốn tránh, tạo khoảng cách mà nhưng một bữa ăn trưa thầy trò cũng bình thường thôi, Uyên còn chưa cảm ơn thầy về sự giúp đỡ, lúng túng mãi Uyên gật đầu đồng ý.

- dạ, nhưng hãy để em mời thầy thay lời cảm ơn nha.

- ừ, đi thôi.

Hai cái trống bụng cứ liên hồi đánh, họ ghé vào một quán cơm tấm. Cả thầy và trò đều chén dữ dội, lo tranh thủ ăn xong Phương Uyên nhanh chân chạy vào tính tiền nhưng cô chủ cười bảo Hiếu đã thanh toán rồi. Thế là cô lại nợ Hiếu một lời cảm ơn và sẽ không cần phải trả.

Những hành động cử chỉ, nụ cười hút hồn bao nữ sinh của Hiếu hay một sự vô tình hai ánh mắt thân thương chạm nhau cứ làm Phương Uyên sao xuyến mãi, cố gạt bỏ khỏi tâm trí nhưng sao khó quá. Cô không dám đối diện với tình cảm thật của mình, luôn phủ nhận thực tại, gắng áp đặt suy nghĩ cho tình cảm đó chỉ là ngộ nhận mà thôi, nó chỉ là tình cảm quý mến dành cho người thầy thân thiện giỏi dang tốt bụng hay chỉ là sự rung động thoáng qua trước một mẫu người lí tưởng như Hiếu, sẽ quên mau. Cái tư tưởng vững chắc lúc trước đã không phát huy tác dụng, đúng là chuyện gì đến sẽ đến, con người khó điều khiển kìm hãm được cảm xúc của chính mình. Tình cảm ngây thơ trong sáng ấy lần đầu tiên cô dành cho một người, nó cứ lớn dần lớn dần, nó đủ lớn để Phương Uyên biết rằng mình đã yêu. Cảm giác nhói lòng khi đã trót yêu nhưng không nhận, chưa thể sẵn sàng để tiến xa hơn.

Còn Hiếu anh đã diễn rất thành công vai người bạn ảo trò chuyện mỗi đêm, chia sẻ buồn vui và giúp đỡ Phương Uyên khi cần. Sự thật anh chính là "langtu_chungtinh", một anh chàng đã sắp bước qua cái tuổi 29, nghiêm khắc đôi lúc lạnh lùng làm người ta thấy sợ run lên nhưng lại hóa thân vào một nhân vật rất teen, hài hước, từ cách nói chuyện thì cứ nghĩ cùng trang lứa với Phương Uyên mà thôi. Không phải Hiếu cố tình đội lốt để giở trò, có thể ai đó cho rằng việc làm này giả dối, lừa bịp nhưng Hiếu chỉ muốn quan tâm, dõi theo người mình yêu thì có gì không tốt. Nếu người kết bạn là thầy giáo của mình, bạn có tự nhiên nói chuyện được không, có ngại tâm sự nỗi niềm hay nhờ sự giúp đỡ nào đó. Với Phương Uyên, "langtu_chungtinh" cũng như cô bạn thân cùng phòng, hai chỗ dựa tinh thần vững chắc, cô tìm được sự tin tưởng nơi họ, sẵn lòng sẻ chia bao nhiêu chuyện buồn vui, tám chuyện trên trời dưới đất và cả chuyện liên quan đến Hiếu. Phương Uyên cần lắm những lời quan tâm, lời khuyên chân thành nhất cho sự bế tắc trong suy nghĩ, trong chuyện tình cảm của mình. Hiếu_"langtu_chungtinh", anh hiểu rõ sự thay đổi kì quái, cách cư xử trẻ con ngây thơ của Phương Uyên trong chuyện tình cảm anh càng yêu thương cô hơn, chỉ biết hóa mình vào Langtu_chungtinh trò chuyện, chia sẻ và giúp đỡ. Cảm giác yêu mà không dám nhận, hai con người thật sự yêu thương lại gặp phải trớ trêu như vậy. Hiếu biết, biết những quan niệm buồn cười những suy nghĩ mà cô đã chia sẻ, biết tình cảm của mình đã vô tình thổ lộ ra, anh tôn trọng và ủng hộ quyết định đó nên mới dằn lòng che giấu tình cảm như vậy, nhiều khi muốn hét lên vì nhớ, cảm thấy điên người lên vì không nói ra tình cảm chân thành, không gần hơn người mình yêu. Anh sợ, sợ những lời dồn đại ác ý sẽ ảnh hưởng đến Phương Uyên, sự phản đối mối tình thầy trò mà bao người cho không hợp lẽ luân thường. Tại sao lại có những quan niệm về tình yêu phát sinh giữa thầy và trò chứ, tại sao họ không thể yêu khi là một nam một nữ đã trưởng thành, cái tuổi được phép tìm kiếm một nửa của mình, họ không phá vỡ bất kì quy tắc đạo đức hay vi phạm pháp luật nào, không làm cái trò đổi tình lấy điểm, họ thật sự yêu thương nhau. Vì vậy nên Hiếu gắng đợi chờ, chờ đợi ngày Phương Uyên tốt nghiệp, đó là ngày anh sẽ tiết lộ bí mật mà Phương Uyên luôn muốn biết về "langtu_chungtinh", ngày anh dự định sẽ tỏ tình với người con gái mà mình thầm thương trộm nhớ bấy lâu.

Với sự giúp đỡ nhiệt tình của người bạn ảo, bao cố gắng không bị phân tâm bởi chuyện tình cảm, Phương Uyên đã bảo vệ luận án tốt nghiệp khá xuất sắc, thành tích 3 năm học tập tốt, cô ra trường với tấm bằng cử nhân loại giỏi, con đường tương lai rạng ngời. Hiếu người thầy, người bạn luôn bên cạnh dõi theo, chứng kiến những nỗ lực đáng kể, sự trưởng thành của Phương Uyên nơi giảng đường ĐH. Chỉ vài tuần nữa thôi đã đến buổi lễ nhận bằng tốt nghiệp trong niềm hạnh phúc của Phương Uyên, của Hiếu và những người xung quanh, cái ngày nhiều cảm xúc sẽ không xa. Hiếu bao đêm thao thức suy nghĩ để tạo những gì thật ấn tượng, bất ngờ cho Phương Uyên, anh tìm một nhà hàng không quá sang trọng mà ấm cúng, không quá kì công nhiều màu sắc, cô học trò của anh vốn giản dị lại hay tiếc các khoản chi vào những việc không cần thiết, sẽ có một không gian tràn đầy kỉ niệm, đáng nhớ.

Một chuyến công tác đột xuất trước ngày dự lễ. Bận rộn với cả tuần hội họp, cả khối công việc đè nặng, Hiếu thở phào nhẹ nhõm và tranh thủ thu xếp hành lí để được về sớm. Anh bạn đồng nghiệp rủ Hiếu đi dạo quanh bờ hồ, hít thở không khí Hà Nội về đêm, mùi hoa sữa nồng nàng tỏa khắp đâu đây. Đã cả tuần nay "langtu_chungtinh" mất tích mà ngay Phương Uyên chắc cô đơn lắm, giận lắm. Hiếu thoáng nghĩ vậy, trong đầu anh ngập tràn hình bóng và nỗi nhớ cô họ trò nhỏ vô cùng. Mới đi được một lát, sắc mặt Hiếu nhợt nhạt, cơn đau đầu ập làm anh đến sắp ngất đi, anh bạn đồng nghiệp đi cùng phải hốt hoảng. Lúc trước, những cơn đau của Hiếu chỉ gây choáng và thưa thớt nhưng gần đây nó cứ tăng dần, cứ nghĩ làm việc quá sức cần nghỉ ngời một chút sẽ ổn. Anh được đưa đến gặp bác sĩ, kết quả cho thấy một khối u ác tình trong đầu cần phải phẫu thuật sớm, tỉ lệ thành công chỉ là 50, 60 phần trăm. Cả bầu trời như sụp đổ trước mắt anh, sự thật làm người ta đau lòng quá. Nhưng theo lời Bác sĩ, nếu được phẫu thuật tại Mỹ với nền khoa học kĩ thuật phát triển hiện đại, cơ hội thành công rất cao, một tia hi vọng vụt lên trong Hiếu, phải làm sao đây cái ngày mà anh đã gắng chờ đợi để nói lời yêu Phương Uyên, cái ngày anh đã chuẩn bị để niềm hạnh phúc nhân đôi mừng Phương Uyên tốt nghiệp và bắt đầu câu chuyện tình yêu giữa hai người. Trở về trường, anh như người mất hồn, chuyến bay sang Mỹ ngay sau ngày tốt nghiệp đã đặt vé, buổi tỏ tình được anh quyết định chuyển thành buổi gặp mặt trong niềm vui chung của cả lớp, có thể đây sẽ là lần gặp mặt cuối cùng chăng? Chỉ sai xót nhỏ trong phẫu thuật hay một sự chậm trễ có thể cướp đi sự sống, những niềm vui, ước mơ và cả tình yêu của anh. Sự áp mặt vào ranh giới của sự sống và cái chết luôn khiến con người ta suy nghĩ khác đi. Anh đã không nói ra tình cảm của mình chôn giấu, không tiết lộ bí mật về langtu_chungtinh và cũng không cho ai biết sự thật mà anh đang trải qua. Nếu nói ra, anh hiểu Phương Uyên, cô yêu thật sự rất yêu anh, cô sẽ chấp nhận chờ đợi ngày anh trở về mạnh khỏe như trước. Một người như Hiếu không muốn người mình yêu đau khổ, " chờ đợi là hạnh phúc" có đúng không, nếu lỡ anh không bao giờ trở về thì Phương Uyên sẽ ra sao. Suốt cả buổi tiệc, hai con người yêu nhau chỉ trao cho nhau cái nhìn da diết, thương nhớ. Phương Uyên giờ đây cô đã có thể bắt đầu một tình yêu khi trái tim cô đã sẵn sàng, bấy lâu cô cảm nhận được tình yêu từ Hiếu, cô cũng gục ngã vào bờ vai anh mất khi Hiếu nói lời yêu. Còn Hiếu, anh gượng cười thầm mong Phương Uyên sẽ hạnh phúc, gặp được người yêu cô nhiều hơn anh. Giọt nước mắt của người thầy, người đàn ông bất hạnh trong tình yêu đang chảy ngược, như cơn lũ ào về ngập khắp lồng ngực anh, con tim anh nấc lên nghẹn ngào.

Ngày ra phi trường bay, mưa bất chợt, giăng giăng một nỗi niềm khó tả, nỗi nhớ xen lẫn sự đau nhói, bước chân Hiếu chừng lại không muốn rời, tiếng lòng khẽ gọi tên Phương Uyên vang vọng………..

Hai năm kể từ cái ngày gặp gỡ Hiếu trong buổi liên hoan tốt nghiệp, Phương Uyên vùi đầu vào công việc để quên đi hình bóng của anh, cố cất vào một góc nơi trái tim. Thật khó quá bởi vì tình yêu đầu ngây ngô nhưng đủ lớn để không phai. Mỗi khi ai đó nhắc đến Hiếu, lòng cô đau thắt lại. Hiếu ra đi để lại trong Phương Uyên dấu chấm hỏi cho tình yêu của anh? Hai năm, Hiếu gắng chống chọi trên giường bệnh, ca phẫu thuật thành công giúp bảo toàn tính mạng nhưng khối u ác tính đã làm tổn thương khá nghiêm trọng đến hệ thần kinh. Một kì tích vụt sáng khi Hiếu đã tỉnh lại sau mấy tháng hôn mê nằm bất động, các chi hoạt động rất yếu anh không thể di chuyển hoạt động bình thường như trước được. Mất khá nhiều thời gian không ngừng luyện tập và được điều trị với kĩ thuật tốt nhất giờ đây anh đã có thể đi lại, nhưng đôi chân không được lành lặn. Nhưng tình yêu của anh vẫn không thay đổi, Phương Uyên người con gái anh yêu luôn ở trong tâm trí. Hai năm, khoảng thời gian không quá dài cũng không phải ngắn, không một lần online, không rely lại cho bao nhiêu tin nhắn, câu hỏi của Phương Uyên. Hiếu đã mang theo anh chàng "lanhtu_chungtinh", người bạn ảo biến mất một cách bí ẩn.

Trở về ViệtNamsau mấy năm xa cách, điều đầu tiên anh làm là tìm kiếm tin tức về Phương Uyên qua tụi học trò của mình. Được biết cô ấy đã lập gia đình. Người chồng của Phương Uyên tên Khang là một kĩ sư cơ khí, bạn học chung với cô thời phổ thông. Anh chàng này_một trong những vệ tinh vây xung quanh cô, đã kiên trì theo đuổi và cứ trồng cây si trước cửa phòng trọ cô ngày trước. Dù rất tôn trọng tình cảm của người đó nhưng Phương Uyên vẫn từ chối, vẫn mong là bạn vì tư tưởng "…." khá vững chắc đó của cô. Ba mẹ Phương Uyên cảm thấy lo lắng khi con mình không màng gì đến suy nghĩ về một gia đình riêng, công việc như là tất cả, như thế cô sẽ cưới công việc mất. Dưới sự thúc ép của gia đình, ba mẹ đã cứng tuổi cô không thể là gánh nặng cho ông bà, Phương Uyên đã quyết định chọn Khang, người yêu cô nhiều đến nỗi cứ ôm ấp tình yêu đơn phương của mình 8 năm trời không một câu trách móc mong được đáp trả. Phương Uyên thật sự hạnh phúc bên người chồng hết mực yêu thương mình và đặc biệt lúc thiên thần xinh xắn của cô chào đời. Cô đã có những thành công nhất định trong công việc, với năng lực tốt, sáng tạo và hòa đồng, dù khá trẻ nhưng cô được giữa chức phó trưởng phòng tài chính của một công ty lớn có thương hiệu. Đây là nơi Phương Uyên có thể thỏa sức phát huy và hoàn thiện. Hiếu thật sự vui mừng cùng chung niềm hạnh phúc của Phương Uyên. Đâu phải yêu là nhất thiết phải ở bên nhau đúng không?

Anh hẹn gặp cô tại quán nước quen khi xưa thầy trò hay ngồi bàn công việc lớp. Màu thời gian phủ lên hình dung mỗi con người, Hiếu tuy không còn phong độ đẹp trai vì anh đã trải qua một thử thách kinh hoàng, cũng ngoài 30 rồi còn gì nhưng nụ cười vẫn như hút hồn, ánh mắt của người thầy trìu mến. Phương Uyên, dáng người nhỏ nhắn, duyên dáng, gương mặt ấy không thay đổi nhiều lắm cứ như bóng hình luôn ở trong tâm trí anh. Cuộc trò chuyện vui vẻ khi có cả Hoàng nữa, ngồi ôn lại kỉ niệm cũ, hỏi thăm nhau thân thiết. Hai con tim khẽ thổn thức, trộm nhìn. Hiếu trở lại không phải để tìm lại người mình yêu, không phải làm ai đau nhói thêm lần nữa, không kể gì thêm về những nỗi đau mà anh trải qua, anh chỉ kịp nhắc vào tay cô mẫu giấp nhỏ viết gọn "langtu_chungtinh" khi Phương Uyên vội đi vì một sự cố bất ngờ ở công ty. Cái ngày anh mong đợi mấy năm về trước đã không như ý muốn, tình yêu của anh vẫn chưa nói và sẽ mãi giấu, nói quá lớn để trọn con tim anh. Anh chỉ có thể đem đến câu trả lời bật mí về bí mật về người bạn ảo của cô. Một nụ cười tỏa nắng dõi theo sau Phương Uyên. Dáng hình nhỏ bé khuất dần……..

Không có thể cho rằng tạo hóa đã sắp đặt hay chính ta mới là người cầm bút viết nên hai chữ "cuộc đời"riêng ta. Chỉ biết rằng cuộc đời là chuỗi các chữ "ngờ" dài vô định.

****

Nguồn - tác giả: : Sưu Tầm

 

 




Có Thể Bạn Thích

6 hình ảnh người cha
Bỏ ăn
Tức ói máu…
Dành tặng anh - anh Béo!
Những nguyên tắc đi lại trên đường để đảm bảo an toàn trong ngày mưa bão
Cả đời bái phật nhưng rốt cuộc vẫn còn thiếu một nén nhang
Cửa sổ tâm hồn - Thầy giáo mẫu mực
TẤT CẢ CHỈ LÀ THỬ THÁCH
9 điều bạn không nên làm sau khi tốt nghiệp đại học
Vova tập vẽ
Những câu nói trong phim về tuổi thanh xuân hay nhức nhối
10 khách sạn tốt nhất cho người ăn chay ở Anh
Nỗi buồn mưa giấu đi
Khoảng lặng cho những yêu thương
Môn sinh vật
Chuyến Đò Chiều
70 cách đơn giản giúp bạn sáng tạo hơn tại văn phòng
Đáng giá hơn
Bất chấp làm gì? Cứ yêu đi đã
Câu chuyện ngắn về tình yêu

Trang Mọi Người Quan Tâm