Gió ngoài hiên nhà hình như bây giờ không thổi nữa, ngày mai Như đi rồi, mọi thứ chuẩn bị tơm tất. Có lẽ hôm nay là ngày cuối Như ở Việt Nam, ngày mai mọi thứ sẽ khác, Như đi du học, học bổng Úc 3 năm, cũng là 3 năm dài An chờ đợi và bấy nhiêu để chứng minh tình cảm của họ.
18 tuổi đầu Như sống với An như một người yêu, như hai vợ chồng. An là con gái, Như cũng vậy, đồng tính? Điều mà không phải xã hội này không phải ai cũng chấp nhận. Giữa hai người họ có những lần đấu tranh tâm lý dữ dội để có thể sống với nhau. Như học giỏi, tương lai sáng rạng, nhưng lại chấp nhận bản thân mình rồi sống với một người con gái, cả hai quen nhau qua mạng, vào những năm tháng còn trung học. Họ đến với nhau cũng tình cờ, yêu nhau cũng tình cờ, họ không tin nhiều vào tình yêu nam nữ, và những lần quan tâm chia sẽ cho nhau họ đủ cảm thấy mình có thể hiểu nhau và sống với nhau đến hết cuộc đời. Ừ thì không nơi nào tình yêu không tồn tại.
An hơn Như 1 tuổi, học cũng kém hơn nên ở lại Việt Nam theo học ngành đạo diễn và ước mơ một mái nhà vừa đủ để sau này Như về cả hai có thể sống hạnh phúc. Hôm nay, khi mà bữa sáng dọn ra, cả hai phảng phất buồn, những tiếng reo hò, những giọng cười giòn vang mừng rỡ khi nhận thư mời du học biến đâu mất, Như im lặng, An lủi thủi một mình dưới bếp, món trứng ốp la hình như hôm nay ngon hơn mọi ngày, Như không chê mặn hay nhiều dầu nữa…
- Ck ơi, zk đi thì ck ở nhà làm gì?
- Đơn giản là ck chờ zk về chứ sao.
- Zk không muốn đi nữa…
- Sao vậy? (cười khì) ck không sao đâu…3 năm đâu có dài
- Nhưng zk không muốn xa ck tí nào
- Èo, xạo quá…
Câu nói không đầy đủ, An muốn nói them điều gì nữa nhưng rồi im lặng bước ra khỏi bàn ăn để không rơi nước mắt lúc này. Trong nhà, An luôn là chổ dựa cho Như, An nam tính cũng có lúc khó chịu cực đoan nhưng lại đảm đang và biết lo lắng tôn trọng Như hơn so với những đứa con trai Như từng quen. Chỉ có một điều, từ ngày sống chung, An chưa hề trách móc hay nói nặng Như, mọi chuyện Như làm dù đúng đù sai An cũng chỉ mỉm cười, im lặng…có lẽ đối với An như vậy là quá đủ, bản thân An cũng không muốn làm Như suy nghĩ nhiều hay đơn giản là không muốn cải nhau. Bây giờ điều An sợ nhất là 3 năm sau xa mặt cách lòng, 3 năm sau không biết trong An và Như ai sẽ là người rẽ bước trước? lối đi mới sau này ai đau khổ, ai hạnh phúc? Hay cả hai đều đau khổ? An không dám nghĩ, thật sự không dám tưởng tượng ra cái kịch bản bi thương ấy.
Cây hoa ngọc lan trước cửa nhà hôm nay tỏa mùi hương nhẹ nhàng, li café nóng chưa uống vội, An thẩn thờ nhìn lên ngọn cây, con chim sẻ hôm qua còn đôi hôm nay đơi côi một mình… Như chạy từ phòng ra trên tay cầm tờ tạp chí
- Ck ơi, ck…
An giả vờ mỉm cười vô tư:
- Gì nữa đây zk iu?
- Cái áo này ck thích nè, qua đó zk mua gữi về cho ck nha..nha nha
- Bây giờ ck chỉ thích được ôm zk thôi
An dang tay nhắm mắt chờ đợi một điều gì đó rồi đón nhận Như sà vào vòng tay ấy… An cảm nhận được Như cũng rất yêu mình, nhưng tình yêu này mỏng manh quá, Như còn trẻ, còn bồng bột, An cũng vậy. An không sợ Như đổi thay, nhưng An sợ chính bản thân mình thay đổi. An ôm chặt Như…ôm thật chặt thật chặt để những ngày xa nhau không lẻ loi như con chim sẻ trên cành. Như đập vào vai An rồi la lên:
- Her, ck ôm chặt quá đó… mỏi cái cổ quá nè
- Ui, ck xin lỗi hix hix để ck thổi chon ha
- Sax, thui hỏng cần đâu… chở zk ra bờ sông chơi đi ck
- Mới sáng mà đã đi thăm bà thủy long à : ))
- ừa, zk muốn ra sớm để chiều mình đi xem phim
- okey, đợi ck chút
…Bờ sông hôm nay cũng tĩnh lặng, bãi cỏ xanh chỉ hết hôm nay…ngày mai chỉ còn 1 người ngồi lên, chắc mặt nước cũng không phiền những lần 2 zk ck tung đá, lòng sông đó có không biết bao nhiêu viên đá ước mà họ đã ném xuống, có những điều ước đã thành sự thật…có những điều ước chẳng ai nhớ đã thực hiện được hay chưa. An ném một viên đá to xuống nước, mặt nước loang ra từng vòng, Như hỏi:
- ck ước gì vậy?
- bí mật nha..
- èo, zk ck mà cũng bí mật
- chứ sao
Như cũng ném một viên đá xuống..An hỏi:
- Zk ước gì đó
- Zk ước điều ước của ck không thành sự thật
An im lặng… “Zk thì biết ck ước gì chứ? Tại sao zk làm thế”. Không ai biết An ước điều gì, nhưng chắc chắn là An ước được ở bên Như suốt đời. trong tình yêu điều đó là tất nhiên mà.
An từng nói với Như, rằng là sợ hạnh phúc và tình yêu mà Như dành cho An chỉ là bọt nước, một ngày nào đó sẽ vỡ tan … vỡ tan đi và trái tim cũng không lành được.
***
Hôm sau, ngày Như đi mưa phùn rơi mãi, sân bay chiều không nhộn nhịp mà lạnh lẽo. Lạnh bởi máy lạnh, bởi gió mưa hay bởi lòng người đang dần xa cách? Cánh cửa kiếng đóng sập lại, An quay mặt đi che giấu nước mắt…còn Như vẫn vẫy tay cho đến khi An đi mất torng dòng người vội vã. Căn gác đã trống nay còn trống hơn, mỗi ngày trôi qua là một ngày An đối mặt với cô đơn, bạn bè nhiều lắm cũng không bằng một người tri kỉ, chỉ có khi An đàn, và Như nghe tiếng đàn mới hiểu được lòng An. ” Bá Nha – Tử Kì” là thế.
Buổi sáng đầu tiên thức dậy không có Như trong An hoàn toàn trống trãi. Đêm đầu tiên không ngủ cạnh An, Như trằn trọc mãi… chuyến bay dài mệt mõi, đến nơi Như tranh thủ online…giống như ngày đầu quen nhau, nick An luôn sáng trước chờ đợi.
- Buzz! : ((
- Sao vay zk iu J
- ở đây lạnh quá … zk muốn dc ck ôm >:D
- >:-D:-D:-D< dc="">
- : (( zk muốn ôm thật mà
- Thôi nhỏng nhẻo đi. Zk vừa đến nơi đúng không?
- ừa! lạnh lắm ck à..
- sao không ăn gì rồi onl?
- Zk thèm trứng ốp la mặn chát của ck
- Kaka… thèm rồi à… mơ đi nhé ..
[…] kể từ ngày hôm đó đến suốt 2 năm sau họ thường liên lạc với hau qua mail, chat v..v Nhưng rồi năm thứ 3 bước sang, Nick An vẫn onl đều đặn, nhưng Như thì ít hơn. Như bảo phải làm nhiều báo cáo, phải thực hành thực tế nhiều nên không onl được. An vẫn chờ, dù là vài câu hỏi thăm hoa loa, dù có khi chờ mãi không thấy Như onl…dù những lần Như ẩn nick. An vẫn tin, vẫn yêu, vẫn nghĩ về một hạnh phúc mà những năm tháng qua 2 người cùng xây đắp. Trang facebook vẫn mở, những entry bây giờ lạnh lung vô cảm, người comment chỉ là một số bạn đọc quen thuộc, Như bây giờ như hương thơm nhẹ nhàng lướt qua…An sợ mình không giữ được…
Ngày về, xuất hiện cùng Như là một anh chàng du học sinh Úc, cũng như Như. Sự hiện diện của anh chàng tên Hưng đó không đủ làm tình cảm trong An thay đổi và những khát vọng được yêu nhau vỡ tan. Cho đến một ngày, Hưng hẹn An ra quan café gần chổ An và Như sống:
- An định để Như sống như thế đên hết đời sao?
- Hưng nói vậy là sao?
- Hưng biết 2 người là lesbian
- Chuyện đó bình thường mà?
- Nhưng An có nghĩ một ngày nào đó Như muốn làm mẹ?
- Đó là chuyện của Như và An, Hưng đừng nên biết quá nhiều, đừng can thiệp vào, Hưng chỉ cần biết một điều duy nhất…An rấy yêu Như…
- Hưng cũng yêu Như, nếu An yêu Như tại sao An không để Như sống trọn đời với một người đàn ông thật sự, điều mà An không thể có được…
An im lặng mỉm cười ra về…những ngày tháng tiếp theo, những lần đi party, đi chơi xa, sự quan tâm của Hưng dành cho Như làm An suy nghĩ, … trước kia An từng nói, nếu sau này có một người yêu Như thật lòng, An sẳn sàng ra đi để Như được sống hạnh phúc trọn vẹn. Rồi 4 tháng sau kể từ khi Như và Hưng về nước, An nói với Như về bộ phim đầu tay của An, An cần dọn ra ngoài sống…nhưng Như không đồng ý, tối hôm ấy hai người nói chuyện, Như đã nói:
- Ck à, zk thấy mình bây giờ hình như…
An ngắt lời:
- An biết chuyện của Như và Hưng…
- Ck..zk xin lỗi…
- Không phải xin lỗi, thật ra thì An…trong lúc Như ở xa An… An có quen một người mới mà..
- Người mới?
- ừ, …An muốn dọn ra ngoài sống…
trong ánh mắt Như có một niềm vui nào đó lạ lắm, điều đó khiến An cảm thấy đau đớn…rồi Như kể về đám cưới của Như và Hưng vào tháng tới.
“Tháng tới ư? ” nếu hôm nay An không nói ra…thì Như còn giấu An đến tháng sau ư? Đám cưới? và chuyện tình mà Như giấu An…bao nhiêu nữa mới đủ làm An bật khóc? An bỏ vào phòng ở đó mới không thể giấu nước mắt rơi ra. Giữa tháng năm, Chủ Nhật tới Như và Hưng tổ chức đám cưới…hôm nay là thứ 6, An dọn tất cả những gì liên quan đến An và cuộc sống của Như. Từ Áo đôi, Quần đôi, Giầy dép đôi, Ly cặp, trang sức cặp cho đến chiếc gối trái tim xẻ đôi…An đều mang đi…trong nhà chỉ còn một thứ trơ trọi, trái tim bong chỉ còn một nữa…An buồn nhưng An biết vài ngày nữa thôi mọi thứ sẽ khác, ngôi nhà này sẽ đóng cửa…Như về nhà chồng ở, nơi đó hạnh phúc thật sự và những kí ức nơi này Như sẽ không phải nhớ nữa.
Mọi việc hoàn tấn cả 3 An, Như , Hưng đi chuẩn bị những việc còn lại cho đám cưới, An giúp Như chọn áo cưới, chọn voan và cả hoa nữa. Khi Như tung mình trong từng chiếc váy cưới An mới nhận ra Như đẹp biết bao khi mặc lên người chiếc áo cưới trắng tinh như vậy. Hưng nhìn An, gật đầu cám ơn sự ra đi của An. Trong lúc Hưng thanh toán tiền áo và hoa, An hỏi Như:
- Hôm nay vui chứ?
- Vui, em hạnh phúc lắm, cuối cùng thì mọi việc cũng êm đẹp…cũng có một tình yêu thật sự.
“Tình yêu thật sự” ? vậy hóa ra những ngày tháng bên nhau, những gì An và Như đã có suốt 5 năm trời không phải là tình yêu sao? Hay Như không hiểu An yêu như ” thật sự” thế nào? An cứ nghĩ mọi chuyện như vậy là hết, An rồi có cuộc sống mới bình yên, nhưng giờ thì mọi thứ khác rồi, không có Như tiếng đàn của An thật sự vô nghĩa, và An bây giờ thật sự là con chim sẻ nhỏ bé bị bỏ rơi một mình cô đơn trên cành ngọc lan. Như và Hưng khoác tay nhau bước ra khỏi cửa hàng, lòng An âm u tối mịt, ngoài trời đang nắng bổng kéo mây. Như không quay lại nhìn, chỉ nói:
- Em qua nhà anh Hưng, tối mới về. chị đừng chừa cơm.
“Chị”, ừ thì có thế nào đi nữa An cũng chỉ có giới hạn là vậy mà. Như và Hưng lên xe đi khuất…An bước xuống lòng đường, miệng mỉm cười nhưng lòng quặng đau. Chỉ riêng An hiểu bản thân mình còn yêu, 3 năm qua chờ đợi không bằng 1 ngày Như đi chơi vs Hưng. Nụ cười hạnh phúc của Như khi ở cạnh Hưng là nụ cười cách đây 3 năm ngày cuối cùng Như còn thật sự yêu An. Lạnh…tiếng còi xe liên hồi
- kéttttttttt !
An ngã xuống lòng đường…
Đang cười nói bổng Như chợt nhớ mình quên đặt bánh kem.
- Anh ơi dừng lại…em muốn quay lại chổ áo cưới để dặt the
them 1 cái bánh nữa chúc mừng chị An về nhà mới.
- Để chiều được không em?
- Không, chiều em còn bận lắm, quay lại đi anh.
- Hay em gọi dt nhờ An đặt dùm cũng dc mà?
- ừ nhỉ
‘Số máy quý khách…”
- phải quay lại thôi anh ơi, hôm qua dt chị An hết pin vẫn chưa sạc mà
Quay đầu xe lại, gần tiệm áo cưới…một nhóm người đứng đông nghẹt, có xe đụng…Như nhìn vào trong dòng người, Hưng khoác vai Như kéo vào tiệm bánh mặc kệ bên ngoài có air a sao. Như vẫn nhìn dưới chân nơi mọi người đứng…chiếc giày …của An mà? Như chạy ào vào dùng hết sức đẩy một vài người đứng đó tránh ra để chen vào…trước mắt Như mọi thứ tối tăm…bên dưới đầu xe tải..An nằm đó, bất động, Như như chết đứng giữa bầu trời bao la… trời đổ cơn mưa, Như chạy ngay về chổ An nằm, nhẹ nhấc An dậy, máu chảy ra thấm ướt cả tay Như, Như bật khóc… An mỉm cười thì thào:
- nín…đi…sắp lấy…chồng..rồi mà …còn nhỏng…nhẻo..sao…
- tại sao vậy hả? tại sao lại tữ tử chứ
An vẫn cố mỉm cười:
- em …phải…sống…thật…hạnh phúc..thì..c .c.ch.chị …m ..m..mơ m…ới mới…hạnh phúc…đ ..đượ…c
Bàn tay An buông thõng xuốn mặt đường, đầu gục về một phía nhưng miệng vẫn mỉm cười…giọt nước mắt cuối cùng lăn trên gò má. Tay An vẫn cầm chặt chiếc nhẫn…
Chiếc nhẫn mà hôm dọn phòng An nhìn thấy nó nằm trong tủ quần áo. Như đã không đeo nó từ khi có Hưng.
Hạnh phúc như viên socola tuy đắng mà ngọt, hạnh phúc chỉ là mùi hương thoáng qua không đọng lại ta chẳng biết phải hạnh phúc bao nhiêu mới đủ. Và tình yêu..” Không có tình yêu nào vĩ đại hơn tình yêu của người hy sinh tính mạng mình cho người mình yêu”
Trước ngày Như du học, viên đá An ném xuống mang điều ước:
“ước sau này An sẽ là người đi sau…để mãi mãi là người duy nhất chứng kiến đau khổ vì một người”
Nhưng tiếc là Như đã ước cho điều đó không thành sự thật, thế nên An chết, Như ở lại sống phần đời còn lại đau khổ vì tìm lại những kí ức xưa. Đám cưới ấy? có thành sự thật hay không?
Quán cafe bên đường ngân nga khúc nhạc:
Thư cuối em lạnh lùng trao tay♫
Vội vàng lặng lẽ em ra đi không một lời♫
Lúc trước ta hẹn thề bên nhau♫
Ngậm ngùi như đã vỡ tan mối tình anh♫
Có phải bao nhiêu ngày bên nhau♫
Em vẫn không biết anh yêu em như thế nào♫
Hay em cứ giả vờ vô tâm♫
Hay vì em đã khi yêu ai em chẳng tin♫
Chẳng nghĩ đến những chuyện mai sau♫
Chẳng nghĩ đến những chuyện tương lai♫
Vì khi yêu em chẳng nói,chẳng nói những điều đúng sai♫
Rồi người đã bước lạnh lùng quay đi♫
Dòng thư cuối nói mình đã chia ly♫
Cầm thư em trong tay mà anh không thốt ra được nên lời.♫