Bấy lâu nay chàng cứng rắn, tự khắc khe với lòng mình là dù bắt cứ trường hợp nào cũng phải lựa lời từ chối, thời gian dành cho việc học trước cái đã, sau đó muốn tính chuyện gì thì hãy tính. Chuyện tình yêu xen lẫn vào lúc nầy chẳng biết việc học đến bao giờ mới kết thúc. Nói thì nói vậy, mèo nào thấy mỡ chẳng ham.
Tình cờ trong một đêm lễ chùa, khi nhà Sư yêu cầu Tân và Vân làm hai hướng dẫn viên cho khách từ xa đến. Trong nửa thật, nửa đùa chàng vô ý để lọt tình cảm mình vào quả tim bé nhỏ của Vân. Khi khách ra về nàng nán chàng ở lại. Giữa đêm khuya khoắc dưới gốc Đa già nàng thốt tiếng yêu Tân. Trong bối rối chàng chỉ biết im lặng và chẳng nói lời nào. Và, nàng bắt đầu cũng thế, chỉ nhìn nhau và choàng lấy nhau chẳng chút ngượng ngùng. Bao cứng rắn bỗng dưng trở thành mềm yếu khi vòng tay càng lúc, càng được siết chặt hơn.
Trời về khuya, cảnh chùa bắt đầu vắng vẻ.
-Thôi mình cũng về Vân, để các Sư còn nghỉ nữa.
-Vâng, thôi mình về anh.
Đoạn đường từ cổng chùa ra bãi xe không xa mà đôi chân dường như nặng trĩu, cứ trì quảng gần nửa tiếng đồng hồ mới bắt đầu cho máy nổ. Hai người hai hướng trực chỉ về nhà. Vừa chạy mà tâm hồn cứ để đâu đâu "Suýt " Mấy lần nguy hiểm.
Về đến nhà chàng như người nửa say, nửa tỉnh, nằm ngã nghiêng trên bộ Salon, mắt hướng trần nhà. Chết mất, bao cố gắng giờ tan theo mây khói. Mà Vân cũng dễ thương và đáng được mình thương, yêu lắm chứ. Nhưng vội vàng quá khi nàng đã thốt tiếng yêu. Từ chối có nghĩa là mình phụ lòng Vân một cách ác độc. Còn chấp nhận thì................!
Khó quá, khi tình yêu đến bất chợt. Thôi thì cứ lặng câm, không chấp nhận, không từ chối. Cứ để nó lăn tròn theo thời gian. Có lẽ nàng sẽ hiểu và không giận. Hy vọng tình bạn vẫn mãi mãi bền lâu.
Và, đêm nay khi về đến nhà chắc Vân chỉ nghĩ về một hướng. Rằng, nàng đã yêu và người ấy cũng đã yêu mình.
Tội nghiệp nàng quá.......và dường như ta cũng đang yêu.