Sẽ là một nỗi buồn nếu lãng quên một ký ức hạnh phúc, sẽ là nỗi đau nếu lướt nhanh qua những điều đơn giản.
***
Ném viên đá cuội vào vạt cỏ ướt đẫm mưa, mặc cho những giọt mưa bắn vào tấm kính thủy tinh có nhiều vết ố, nó nằm dài thượt trên chiếc ghế salon đôi mắt đờ đẫn mò từng viên đá trong cái lọ cá chỉ toàn là đá cuội. Có vẻ như chán cái cảm giác ấy rồi nó bắt đầu lồm cồm bò dậy, ném vội viên cuối cùng rồi nhanh tay vớ áo blu trắng trên mắc, đội nhanh cái mũ lưỡi trai sẫm đen rồi lê đôi dép bước ra ngoài. Mặc cho trời đang mưa nó vẫn bước đi giữa dòng người vội vã tìm chỗ trú những hạt mưa rả rích, riêng nó vẫn mặc kệ, nhếch môi, nó đưa tay kéo thấp mũ xuống nửa mắt rồi bước đi nhanh hơn…
“Huế nhạt thật” nó mím môi rồi đá phanh vỏ lon Pessi trước mặt như muốn vứt đi cái cảm giác nhạt nhẽo này trong người nó. Thẳng ra Hà Huy Tập, nó đánh chân vào quán Tào phớ, thật sự nó chẳng biết mình vào đây để làm gì nữa? Ăn à? hay trú mưa? Gạt phắt mọi suy nghĩ trong đầu, nó giũ mạnh áo những hạt nước li ti bay loạn xạ đập vào cửa kính rồi chảy dài xuống như nước mắt vào tim. Ngồi xuống chiếc ghế gỗ, nước từ đầu nó cứ nhỏ xuống đều, trông nó lúc này chả khác gì gà mắc mưa…
- Chị ơi cho 1 Tào phớ Socola ạ! Nó cố gào lên để không bị át khỏi tiếng mưa.
Thẫn thờ nhìn ra cửa những viên màu tròn cứ chảy theo con đường đủ màu sắc, tất cả lọt vào mắt nó, như một câu chuyện nhiều màu nhưng thật sự cuộc sống của nó được bao nhiêu màu trong đó.
- Của anh đây ạ! Nó thờ người ra, hình như nó vẫn chưa nghe thấy, đang ngắm đường cơ mà.
- Anh gì ơi, Tào phớ socola của anh đây ạ! Người phục vụ nhắc lại, to hơn.
Đến lần này thì nó mới nghe, gác lại những viên tròn nhiều màu sắc nó cảm ơn người phục vụ. Nhấc muỗng lên khoấy khoấy vào chén tào phớ, đưa vào miệng một muỗng, nó đặt nhẹ xuống bàn rồi ngả người thở dài. Mọi ánh mắt nhìn nó như một sinh vật lạ, nó ngẩn người măm thêm vài miếng tào phớ rồi vội tính tiền ra khỏi quán. Vẫn còn tí mùi thơm của socola vương trên mép nó, nó lại đi, đi đến nơi chả có chủ định trước. Cơn mưa vẫn rơi, nó vẫn bước, se lạnh nó đưa tay định kéo áo lên thì bất chợt nó đờ người ra khi biết chiếc áo blu đã bỏ quên ở quán tào phớ. Định quay lại lấy nó nhìn đồng hồ : “22h58phút”, vò đầu bứt tai nó quay ngoắt người vừa đi vừa giận cái tính hay quên của mình. Bỗng nó thấy mặt mình nóng ran, có một bàn tay nào đó đặt vào vai nó, quay lại nó va vào ánh mắt ấm áp từ phía người đối diện.
- Anh bỏ quên áo ở cửa hàng đúng không ạ ?
- Vâng, vâng! Cảm ơn chị! Rồi nó vội nhận chiếc áo của mình được bọc trong túi vải từ phía cô gái.
- Chào anh, khi nào rảnh thì đến quán ăn nữa nhé.
Cô cười rồi bước đi nhanh để cho nó một dấu chấm hỏi to đùng trước mặt, rồi nó bỗng thấy một tấm bảng tên dưới chân, nhặt lên “Hà Hoàng Hiên – THPT Chuyên Quốc Học”.
Biết là của cô nó ngẩng mặt lên
– Này chị ơi !
Nó hụt hẫng khi bóng cô gái đã khuất sau tản cây dày đặc. Tặc lưỡi, nó bỏ tấm thẻ vào túi áo rồi tiếp tục “Hành trình không chủ định” mà nó tâm đắc. Mua một cốc café ở quầy bán tự động, nó mang lên cầu Tràng Tiền với một cảm xúc nặng trịch….
***
20-12-2013
5 ngày nữa là đã 3 năm từ cái ngày nó nhận được “bàn tay” ấy…Những ngày chủ nhật cuối tuần nó thường đến quán tào phớ quen thuộc nọ chỉ mong nhận được một chút tin tức từ cô gái mà nó vẫn gọi bằng chị dù bé hơn nó 2 tuổi ấy. Nó đã trở thành vị khách V.I.P của quán kể từ khi nào nó cũng chẳng rõ nữa, mọi thứ giờ đây chẳng còn ý nghĩa với một tên SV thủ khoa năm nhất của trường Y Huế. Nhẽ ra con đường mà nó chọn là ĐH Ngoại Thương – Havard của Việt Nam nhưng những chuyến từ thiện đến vùng đất xa xôi cùng cơn dịch bệnh mà nó cùng Hiên đi đã ăn vào máu điều đó như động lực giúp nó thi vào trường Y Huế. Nhưng có lẽ lý do mà nó muốn học tập ở đây là tìm kiếm cô gái “tào phớ” mà nó từng “cảm nắng”. Nó đã tự hứa với lòng mình rằng nếu ngày 25-12 nó vẫn chưa gặp được Hiên thì chắc nó sẽ từ bỏ tham vọng mà từ lâu nó đã đặt ra cho mình…
***
Chủ nhật - 25-12-2013
Ngày này sẽ là điểm kết của sự tìm kiếm – theo đuổi một thứ quan trọng nhất từ trước đến giờ của nó. Chắc người ta nghĩ rằng nó quá thiếu kiên nhẫn nhưng riêng nó bỏ cuộc không đồng nghĩa với kết thúc tất cả, nó luôn tâm niệm rằng cuộc tìm kiếm này chẳng có kết thúc. Nó sẽ mãi tìm đến cuối đời vì nó muốn lần nữa hơi ấm từ bàn tay kia.
Chủ nhật – nó đến quán tào phớ như thường lệ sau khi kết thúc buổi học ở trường. Trong đêm mưa, nó hồi nhớ lại cái khoảnh khắc kì diệu ấy, vẫn chiếc áo blu và mũ đen nó xiết tay bước đi như chẳng có gì.Hôm nay quán dường như chẳng có ai, nó đến giũ áo, lại ngồi đó và gọi món Tào phớ socola mà nó thích. Ăn được vài miếng nó tính tiền rồi tiếp tục cuộc hành trình “tìm kiếm không chủ định” của mình. Tới đoạn phố định mệnh ấy, nó đứng khựng lại, ngước mắt lên nhìn trời những hạt mưa bé tí rơi ướt đẫm mặt nó. Khoái chí, nó khẽ cười rồi nặng trĩu bước đi.
- Anh lại bỏ quên áo nữa này…
- Hả ? Tim nó đập thình thịch, bàn tay đó – giọng nói đó. Nó không dám tin vào tai mình, khẽ quay lại ánh mắt nó lại đập vào ánh mắt người này…Cô gái tào phớ về rồi à ?
- Anh nhầm tôi với chị tôi rồi đấy, phải rồi, chị tôi trước giờ toàn nhắc đến anh thôi! Hi!
- Ơ, à mà tôi có cái này muốn đưa cho chị ấy, cô giúp tôi nhé! Vừa nói nó vừa rút ra từ túi chiếc áo sơ mi cũ ra tấm thẻ sinh viên năm nọ đưa cho cô gái kia.
Bỗng đâu có một giọng nói từ phía sau nó vang tới:
- Này, anh kia, ai cho anh đưa đồ của em cho người khác đấy.
“Đúng rồi, chính là chị ta…”
- Chị…Chị đến khi nào..hả…hả??
- Hỏi nhiểu quá đi, đã bảo là không được xưng là chị mà! Hiên có vẻ tức tối, rất đang yêu.
- À, thôi emmm…Nhá! Nó vừa gãi đầu vừa ngại ngùng nhìn Hiên – Mà em về rồi à? Nó tiếp
- Vâng!Em về khi sáng nghe mọi người nói anh thế này nên em định làm anh bất ngờ ai ngờ anh lại bỏ quên áo nữa nên em lại giở tuồng cũ..hehe…
- Thôi, về quán đi…
Rồi mưa dường như vừa dứt, những viên tròn đầy màu sắc chảy đều trong miền ký ức xa xôi của nó
- À, mà trong túi áo anh còn một bất ngờ nữa đấy!
- Hả ? Còn nữa à ?
Nó rút ra lại là một mảnh giấy nhưng lần này thì khác “Yêu nhau anh nhé?”
Nó ngượng chín mặt, lôi ra chiếc bút chì nó nắn nót viết chữ “Ừ” thật to rồi cười khẽ nhưng khá là hạnh phúc !!
Cứ thế nó như chiếc lá khô được phủ đầy mưa mát ! Khẽ nhìn Hiên, nó cười…Nghe bình yên chạm vào tim…Không biết từ bao giờ nó cảm thấy yêu mưa đến vậy…!
NGUYỄN ANH NHẬT