Một năm sau ngày tốt nghiệp nó nhận được một phong bì thư và một thiệp hồng báo tin em lên xe hoa với anh nha sĩ. Trong thư em nói em vẫn còn thương nó nhưng bố mẹ khuyên em nên làm đám cưới với anh nha sĩ, bởi anh ấy có thể lo cho em làm giáo viên một trường công ở thành phố Đà Lạt. Em yêu nó nhưng giữa lựa chọn tình yêu và cuộc sống thì em đã chọn cuộc sống.
***
Thế là đã đến Chủ Nhật! Nó ngồi trên gác xếp nhỏ nhâm nhi từng giọt cà phê đắng và phóng tầm mắt về phía xa. Tiết trời lành lạnh làm nó cảm thấy trống trải và buâng khuâng suy nghĩ. Vợ và con nó giờ đang đi siêu thị sắm lễ chuẩn bị cho ngày lễ chúa Giáng Sinh. Từng tiếng chuông nhà thờ vang vọng đâu đây nghe gần lắm. Từng tiếng, từng tiếng một như gợi cho nó về những ngày xa xưa cách đây gần hai chục năm, năm mà nó còn đang là sinh viên ngôi trường Đại học mệnh danh đẹp nhất Đông Nam Á – trường Đại học Đà Lạt.
Nó quen em vào ngày trường nó tổ chức cắm trại kỉ niệm năm thành lập trường. Em có tên là Minh Nguyệt. Cái tên thật đẹp! Đẹp như ánh trăng sáng đang ôm ấp đồi Cù đầy thơ mộng. Câu chuyện bắt đầu khi nó sang khu trại của em để ngắm xem thành quả lớp em làm trại. Xởi lởi bằng những lời xã giao, bằng những câu chào hỏi thông thường và có lẽ bằng những lời tán tỉnh của chàng trai mới lớn, thế rồi, nó quen em!
Nhà em là một nhà thuần nông trồng cà phê, trồng hồng và trồng rau ở thành phố cao nguyên đầy nắng. Bàn tay em không nõn nà như bàn tay của các cô người mẫu. Đó là một bàn tay thô ráp, cứng và chai sạn. Bàn tay đó đã thấm đẫm bao giọt mồ hôi của những ngày hái cà phê, của những ngày cầm vòi đi tưới nước cho cây cà phê khi vào mùa hạn. Điều này làm nó yêu quý em hơn. Em có đôi mắt đẹp lắm! Đôi mắt trong veo như mặt hồ Xuân Hương. Mái tóc dài như dòng thác Cam Ly và đôi môi tươi như màu nắng đỉnh Lang Bian xứ thượng ngàn.
Chuyện tình giữa nó và em êm êm như mặt Hồ Tuyền Lâm. Hàng ngày nó đưa em đi học từ ngôi trường số 1 Phù Đổng Thiên Vương thành phố Đà Lạt về nhà em ở Lê Hồng Phong. Con đường vương nắng trên những hàng thông xanh ngát. Đến mùa hồng thì những anh chàng sinh viên như nó tha hồ ăn. Những quả hồng to và chín vàng ươm ăn hoài muốn chán. Còn rau ăn thì nhiều ơi là nhiều. Ăn không bao giờ hết! Đến mùa xuất bán, những ruộng rau trồng bắp cải, trồng rau caron vương vãi rất nhiều rau dạt. Đó là những bắp cải hau rau caron bị dập nát vài lá. Thế là những anh chàng sinh viên như nó chỉ việc mang bao tải ra vườn lượm lấy mang về. Em hay đến phòng trọ của nó nấu ăn. Em nấu ăn rất ngon. Em nấu được nhiều món lắm. Nào là món gà kho gừng, nào là mắm kho quẹt, nào là canh chua nấu với cá. Mỗi món nấu của em, không quá cay, cũng không quá chua và rất vừa miệng. Những ngày nghỉ học, em và nó hay đi uống cà phê tâm sự. Có lẽ không đâu như Đà Lạt. Giải trí chủ yếu là đi uống cà phê. Những chiều sương xuống trên đồi Cù thì nó và em ngồi trên tầng của quán cà phê Eiffel ngắm nắng chơi đùa với sương. Nhưng đêm chiều se lạnh, nó đưa em đi uống quán cà phê Va-len-tin nơi có lò sưởi bằng củi giúp xua tan một đêm lạnh giá. Có những ngày, em đưa nó về nhà em. Em dẫn nó ra vườn trồng cây mát mát mà người vùng khác gọi là trái chanh dây hay chanh leo. Nó và em cứ ra vườn tìm những quả tím màu thì bóc ra ăn một cách ngon lành. Đó là những quả mát mát chín có mùi chua chua ngọt ngọt. Đến bây giờ đầu lưỡi của nó vẫn còn nhớ mùi chua chua ngọt ngọt đó.
Chuyện tình thật đẹp nhưng không phải là không có trở ngại. Bố mẹ em làm nông nhưng không muốn em quen nó, bởi nó là người miền Trung. Bố mẹ em muốn mai mối cho em anh chàng nha sĩ bạn thân với gia đình nhà em. Anh chàng nha sĩ cũng hay đến nhà. Em ngại, không muốn làm phật lòng ba mẹ nên vẫn tiếp đón chàng nha sĩ nhưng không muốn tạo cho anh chàng nha sĩ cơ hội, tránh đi quá xa. Nó tin tưởng em và em tin tưởng nó như chàng Lang và nàng Biang của mảnh đất cao nguyên này.
Dòng đời sẽ là sương tắm đồi Cù trong buổi sáng mai, nắng làm đỏ đôi má người con gái trong buổi trưa và những cơn gió lạnh phủ lên hàng thông vào buổi tối nếu không xảy ra những ngã rẽ cuộc đời. Nó và em đã tốt nghiệp Đại học. Nó tốt nghiệp ngành tổng hợp Toán còn em tốt nghiệp ngành tổng hợp Vật Lí. Bằng của nó và em đều khó xin việc. May thay bố nó có quen biết nên xin được cho nó vào làm việc một hãng Taxi ở Sài Gòn. Nó phải về Sài Gòn mưu sinh còn em phải vừa đi dạy thêm vừa làm rẫy cà phê. Ở Sài Gòn, nó mới ra trường nên lương cơ bản không cao. Cộng với bằng Đại học của nó không được trọng dụng nên nó thật sự rất khó lo được cho em. Những lời động viên chia sẻ giữa em và nó càng ngày càng trở nên thưa dần. Xa mặt cách lòng! Cuộc tình nào không có sự đảm bảo về mặt tài chính cũng trở nên khó thành. Cuộc tình giữa nó và em cũng không phải là ngoại lệ. Giữa tình yêu và mưu sinh nhiều lúc không thể vẹn toàn.
Một năm sau ngày tốt nghiệp nó nhận được một phong bì thư và một thiệp hồng báo tin em lên xe hoa với anh nha sĩ. Trong thư em nói em vẫn còn thương nó nhưng bố mẹ khuyên em nên làm đám cưới với anh nha sĩ, bởi anh ấy có thể lo cho em làm giáo viên một trường công ở thành phố Đà Lạt. Em yêu nó nhưng giữa lựa chọn tình yêu và cuộc sống thì em đã chọn cuộc sống. Nó rất buồn. Đêm đó, nó uống khá nhiều rượu. Nó say và cảm thấy như ngàn nhát dao đâm vào tim nó. Thế rồi, nó chìm vào giấc ngủ sâu. Nó đã mơ về một giấc mơ nơi ánh trăng tắm vàng đồi Cù thơ mộng. Con đường đi về giữa trường Đại học Đà Lạt và Lê Hồng Phong lả tả những cánh hoa mai anh đào. Hồ Xuân Hương vẫn xanh một màu xanh ngọc bích.
Không có phương thuốc nào tốt bằng thời gian. Thời gian làm cho những vết thương lành lặn kể cả vết thương lòng. Nó đã bình tâm lại và quen vợ nó bây giờ. Vợ nó thật thùy mị, nết na. Hai năm sau ngày quen, nó cưới vợ. Bạn bè chúc mừng nó rất nhiều. Mọi người khen nó thật có số ông trời cho. Nó cười nhưng trong thâm tâm vẫn có gì gờn gợn, đượm buồn.
Noel đã đến. Noel mang đến những cơn gió lạnh và tiết trời se se. Cảnh trời đó dễ làm cho con người hoài niệm về quá khứ. Thành phố Hòn Ngọc Viễn Đông này không chỉ toàn những cảnh xô bồ, tấp nập mà đôi khi dành cho nhiều người một không gian tĩnh mịch giúp con người sâu lắng, thả tâm hồn về chốn xa xăm. Những giọt cà phê tí tách rơi. Nó đưa ly cà phê lên và nhấp một ngụm. Ánh đèn đường từ đâu phản chiếu lại làm nó nhớ về ánh trăng Đà Lạt xưa. Nó miên man suy nghĩ! Không biết bây giờ em nó đang làm gì? Cuộc sống ra làm sao? Nhà thờ Con Gà có còn những tiếng chuông ban chiều nữa hay không? Bỗng tiếng con bé nhà nó vang lên: "Ba ơi con đã về!" Nó chạy ra đỡ hàng cho vợ nó mua đồ về. Nó bỗng thấy yêu vợ và con nó vô cùng. Hạnh phúc thật giản dị. Hạnh phúc không phải là cái sống cho quá khứ, mơ tưởng đến tương lai mà hạnh phúc là đây! Hạnh phúc là hiện tại. Hạnh phúc là tiếng chào của con là nụ cười của vợ. Trời hôm nay thật đẹp. Một cơn gió mát từ đâu thổi tới làm nó cảm thấy vui trong lòng.
Nguyễn Ngọc Giang