(Truyenhaymoingay - Tham gia viết bài cho tập truyện "25+ và yêu")
Rất nhiều năm trước đây, khi em chỉ mười mấy tuổi, em luôn tin rằng sẽ có một thứ tình cảm rung động lòng người. Em luôn cho rằng dù là yêu đơn phương, chỉ cần mình mải miết theo đuổi, chỉ cần chân thành đợi chờ, chỉ cần âm thầm ở bên sẽ có một ngày được chạm tay vào hạnh phúc...Hai mươi lăm tuổi, em chót đánh mất niềm tin suốt bảy năm qua.
***
Năm mười tám tuổi, lần đầu gặp anh, lần đầu yêu thương cùng những non dại của tuổi trẻ, lần đầu nhớ nhung, lần đầu xao xuyến... Vương tương tư từ thưở ban đầu, như loài hoa chớm nở yêu kiều, vươn mình đón nắng, vươn mình yêu anh chẳng ngại ngần. Không vội vàng cũng chẳng sấn sổ nhảy bổ vào anh. Không ngại cọc đi tìm trâu em vẫn có một kế hoạch chu toàn. Ai bảo tình yêu là đợi duyên trời, ai bảo số phận sẽ sắp đặt cho mình gặp nhau. Trong tình yêu đến mãi sau này vẫn chỉ thuộc về em, ngay từ đầu đã do em lựa chọn và sắp xếp. Chẳng tự nhiên mà bạn thân của anh nhận em làm em gái. Và thật rõ ràng cũng không ngẫu nhiên chúng mình (anh, em và bạn thân của anh) gặp nhau tại quán café lúc ba giờ. Chỉ một lần gặp ấy thôi để cho nhiều cái hẹn sau này, để cho rất nhiều những đêm thâu đêm suốt sáng nhắn tin chat chit, để anh và em luôn chung đường mỗi khi đi học... Để đổi lại tất cả là tình yêu không nói.
Em mười chín tuổi, anh và người yêu chia tay, giống như hạnh phúc được ươm mầm từ khổ đau, khổ đau của một cô gái khác, em yêu anh, yêu trong men say hi vọng. Giây phút em yêu anh, giây phút em sắp xếp để mình gặp nhau, em thề với tấm lòng con gái yêu lần đầu, em không hề biết anh đã có người yêu. Cho đến ngày đẹp trời anh giới thiệu bạn ấy với em, em lại thề có đất trời bên nhau, em muốn từ bỏ, em quyết từ bỏ nhưng em vẫn yêu anh. Yêu bằng cái cố chấp chỉ tuổi mười mấy đôi mươi mới có, yêu bằng cái cố chấp chỉ khi gặp anh em mới hiểu. Yêu bằng cảm giác tội lỗi khi biến mình thành mảnh ghép dư thừa. Yêu bằng những ghen tuông hờn giận vô nghĩa lí khi anh tay trong tay bên người anh thương.
Mười tám tuổi, em yêu anh day dứt trong nỗi đau của người lỡ bến đến muộn, trong lặng câm của tình yêu không được phép. Mười chín tuổi, anh trở thành anh chàng độc thân, không có tình yêu làm rào cản, em ấp ôm ước hẹn về ngày mai, khi em đưa tay ra và anh chịu nắm lấy. Khi tình yêu em dành cho anh, cuối cùng cũng có thể nói ra. Mà sự đời, như trừng phạt cho một năm yêu người yêu người khác, cho cái hạnh phúc độc ác lúc cô ấy bị bỏ rơi, ngày em tỏ tình với anh bằng chiếc khăn đôi hì hụi biết bao đêm, là ngày anh rủ em đi uống rượu. Bên bếp than đỏ hồng và khói thịt nghi ngút, hóa ra chúng mình say, mỗi người say trong một câu chuyện riêng dành. Lời yêu chưa kịp nói bỗng nghẹn ngào khi gặp tiếng nói anh. Tình yêu như một cái vòng quẩn quanh trói chặt chúng mình. Anh yêu chị ấy, tình yêu từ những ngày khăn đỏ hồn nhiên, anh yêu chị ấy từ những ngày áo trắng đến trường. Vậy mà mười tám tuổi, anh chưa kịp tỏ tình, chị ấy lên xe hoa. Năm em mười tám tuổi, bằng tuổi chị ấy lúc lấy chồng, anh hai mươi tuổi mình học cùng lớp đại học và em yêu anh. Còn anh yêu bạn ấy, yêu trong nhung nhớ người xưa, yêu bằng những trống trải không thể lấp đầy. Hôm nay, ngày chúng mình cùng say, nào đâu chỉ một hai li rượu, nào đâu tâm trạng kém vui... Chúng mình, hai kẻ bị cuộc đời bỡn cợt bằng cuộc tình éo le ngồi bên nhau, ở gần nhau ôm mộng tương tư. Điểm chung duy nhất của anh và em hóa ra lại chua xót thế, hóa ra lại là tình yêu dành trọn cho một người không thương mình.
Rồi em cũng hai mươi, một năm với bao đổi khác, từ hi vọng đến thất vọng rồi tuyệt vọng u tối. Anh mang người anh yêu giới thiệu với em, bao nhiêu lần, bao nhiêu người trong mười hai tháng ấy. Hai mươi tuổi em từ bỏ giấc mơ. Em quyết định phải quên, cố quên và sẽ quên. Mà thói đời, như anh biết rồi đấy, cố quên bao nhiêu, da diết bấy nhiêu. Một con bé ngạo nghễ ngày nào từng vỗ ngực nói với anh: "Người yêu em ấy à, không cần đẹp trai, chẳng cần tài giỏi, tiền tài danh vọng chẳng là gì trong mắt em, người con trai ấy, chỉ cần có riêng em, chỉ được có riêng em. Vậy là đủ". Năm mười tám tuổi em nói với anh như thế. Năm mười chín tuổi em khao khát âm thầm, là một trong số họ thì sao, chỉ cần anh gật đầu, chỉ cần được anh yêu, chỉ cần có anh thì trong mắt mọi người, em có là một trong số những người yêu của anh thì sao... Năm hai mươi tuổi, anh khiến em khổ đau nhiều hơn, em khóc lóc, buồn bã nhiều hơn, bởi anh từng thẳng thừng cho em biết em không được yêu. Không được yêu ngay cả khi em chấp nhận thua thiệt, chấp nhận không nắm tay trên phố đông người, chấp nhận không thể relationship trên facebook, chấp nhận những note dài, những dòng tus về anh không thể tag cũng chẳng thể gọi tên. Hai mươi tuổi, dù chấp nhận tất cả những điều ấy, em vẫn không được yêu. Hai mươi tuổi, dù có không được yêu, em vẫn hướng về anh bằng nông nổi, dại khờ. Năm hai mươi tuổi em yêu anh bằng ý nghĩ. Tất cả những cô gái bên anh đâu thể xóa nhòa hình ảnh của chị ấy, tất cả cô gái ấy tựu chung lại không yêu anh hơn em. Hai mươi tuổi, sau khi quyết định từ bỏ, em vẫn yêu anh.
Hai mốt tuổi, anh chấp nhận em, anh giới thiệu em như một người yêu (tất nhiên em không là duy nhất) bởi chị ấy, đã từ bỏ gia đình năm năm đầm ấm để kết hôn với một chàng trai xa lạ. Em hiểu anh nghĩ gì lúc ấy. Chị ấy từ bỏ gia đình để theo ai kia, một chàng trai mới quen không rõ yêu chị nhiều hay ít mà chẳng thèm đoái hoài đến anh, chàng trai âm thầm thương chị ấy tám năm ròng rã. Em hiểu mà, vì em đã từng nghĩ, anh chấp nhận những cô gái yêu anh chóng vánh, yêu anh hời hợt mà chẳng chấp nhận em, người có thể yêu anh hơn tất cả mọi thứ trên đời, yêu anh bằng cả thanh xuân quý giá, tự bỏ tôn nghiêm, từ bỏ cả nguyên tắc yêu đương giữ vững bấy lâu. Cái điểm chung duy nhất nhiều chua xót giúp em hiểu anh đến lạ kì, hiểu anh đến độ nhận ra tiếng yêu hôm nay em được nghe là kết quả của mối tình đơn phương đằng đẵng, của những bi phẫn, uất hận tích tụ trong lòng anh. Nó chẳng nhẹ nhàng mong manh gì. Nhưng rõ ràng nó không phải tình cảm mà em mong đợi.
Và như thế, chúng mình yêu nhau, làm những việc đôi lứa thường làm, cũng đi xem phim, cũng chụp ảnh đôi, thỉnh thoảng anh cũng nấu cơm mang đến lớp cho em, hộp cơm ngon và đẹp mắt. Chỉ là trong những lần đi chơi ấy, nếu em không đặt tay mình lên tay anh, chúng mình sẽ chỉ lặng lẽ đi bên nhau như hai người lạ lần đầu gặp gỡ. Chỉ là nếu em không cố bước thật nhanh sẽ bị anh bỏ lại. Chỉ là nếu em không chạy về phía trước, mặt đối mặt, trao mắt nhìn anh thì anh sẽ không bao giờ thấy em, cô gái mà ít nhất cũng là một trong số, chỉ là một trong số những người yêu anh. Và dù em là con gái, dù nhiều lần muốn được nghe dỗ dành thì em vẫn không dám giận dỗi với anh. Em sợ, em thật sự rất sợ ngay cả tiếng yêu khiên cưỡng kia em cũng chẳng được nghe nữa.
Hai mốt tuổi, mình yêu nhau bằng khoảng cách xa vời vợi. Điều đặc biệt duy nhất anh dành cho em có lẽ cũng trở thành khổ đau lớn nhất. Chỉ riêng em biết những cô gái khác của anh nên cũng chỉ riêng em phải cùng người yêu mình đi mua quà cho một cô gái khác. Còn họ, cùng sự lừa dối chưa được biết từ anh, họ vẫn có một tình yêu ngọt ngào, nguyên vẹn, riêng dành trong trái tim mình. Năm em hai mươi mốt tuổi, anh hỏi em: "Nếu anh vào trong Sài Gòn thì như thế nào". Em nhớ lúc ấy, em chẳng hề biết anh định vào ấy làm gì, vào bao nhiêu lâu, đi du lịch, đi học một thời gian ngắn hay định cư hẳn ở đó. Em chỉ biết em sẽ đi theo anh, em tươi cười rạng rỡ trả lời anh: "Thì em sẽ ủng hộ anh. Dù anh quyết định như thế nào em cũng ủng hộ anh". Bằng trái tim hai mốt tuổi vẫn yêu lần đầu, em đã nghĩ anh sẽ nói: "Cảm ơn em" kèm theo đó là một hành động tình cảm lãng mạn như những bộ phim, câu chuyện vẫn thế. Em quên mất, chúng mình yêu nhau giữa cuộc đời - một cuộc đời thành thực. Anh thở dài, nói khẽ: "Ai cũng nói câu ấy". Khuôn mặt em cứng đờ, em nghe ra sự thất vọng trong câu nói ấy. Có phải anh đợi từ em, một người vẫn luôn tự hào nói rằng không ai yêu anh hơn em một câu trả lời khác, một sự níu kéo hay một câu hỏi quan tâm...
Và anh đi thật, anh từ bỏ thủ đô vốn là nhà, từ bỏ ba cô người yêu lúc bấy giờ để đến Sài Gòn, tiếp tục học quản trị kinh doanh mà anh từng bảo lưu năm anh hai mươi tuổi. Anh đi mà không gặp mặt em. Quán café quen thuộc hôm ấy, vào cái lần mà anh hỏi em: "Nếu anh vào trong Sài Gòn thì như thế nào" là lần cuối cùng mình gặp nhau cho đến năm em hai mươi hai tuổi. Nửa năm xa anh, đêm nào em cũng khóc, em trách mình sao hôm ấy không trả lời khác đi, em trách mình sao không hỏi anh sẽ đi đến đâu, Sài Gòn rộng lớn thế, em vẫn sẽ theo anh. Và em, trong mỗi ngày đi học đều phải đi qua từng con đường mình đi cùng nhau, trên mặt bàn đã chi chít những câu chuyện mình cùng nhau viết, vẽ; cuốn sổ nhỏ em ghi chép từng kỉ niệm bên anh, mọi thứ giống như đều đang trách em, trách em đánh mất anh trong một ngày lãng đãng bằng một câu trả lời cũng lãng đãng mây trôi.
Năm em hai mươi hai tuổi, sau khi em biết anh học gì và ở đâu trong ấy, khi năm ba của em đã dần khép lại, em làm hồ sơ thi vào trường anh. Ước mơ làm cô giáo từ lâu ấp ủ không thắng được khao khát được cùng anh dưới một khoảng trời. May mà chúng mình học sư phạm văn nhưng em lại thi khối D vào trường nên bây giờ, việc ôn thi lại vào trường anh với em, cũng không quá khó khăn. Ngày em nhận giấy báo nhập học, em hồ hởi đăng lên facebook chỉ mong anh sẽ đọc được và bình luận một điều gì đó, đơn giản thôi, chỉ là lời chúc mừng cũng được. Nhưng anh vẫn bặt vô âm tin, số điện thoại trước đây vẫn thuê bao từ ngày anh rời xa Hà Nội. Em sẽ đến đó, ở trong ngôi trường anh đang học và tìm anh để rồi thêm một lần nữa, em lại là cô sinh viên năm nhất và em vẫn yêu anh.
Hạnh phúc vỡ òa khi em nhận điện thoại của anh, trước ngày em bay anh gọi điện hỏi em bao giờ đi, khi nào đến, anh còn bảo sẽ đón em. Chỉ riêng điều ấy thôi, chỉ cuộc điện thoại chưa đầy ba phút ấy đã đủ làm em ấm lòng. Yêu anh, mọi ước muốn bình thường nhất đối với em cũng thành xa xỉ. Một cuộc gọi ấy đã đủ bù đắp cho nửa năm cách xa rồi.
Mười hai giờ trưa, nắng như đổ lửa, cái gắt gap của ông trời cũng không thiêu rụi được hạnh phúc trong lòng em, em vẫn đợi được gặp anh. Anh sẽ mua hoa chúc mừng em chứ? Anh vẫn chu đáo và tinh tế vậy mà. Anh sẽ hỏi em có mệt không? Anh sẽ đưa em đi ăn rồi hỏi em muốn đi làm thủ tục nhập học trước hay tìm phòng trọ trước. Rồi cứ thế, ngày đầu tiên trên mảnh đất xa lạ này sẽ có chúng mình sánh bước bên nhau đúng không anh? Em vẫn đợi, em ngồi trên băng ghế dài và tiếp tục đợi, em không gọi anh bởi em tin, anh sẽ đến đây đón em ngay khi có thể. Nắng lại gắt gao, trời xanh không gợn chút mây trắng. Mỗi giây mỗi phút ở đây, em đều cảm nhận được hơi thở, tiếng nói anh. Chúng mình, cùng nhau một khoảng trời rồi. Phải chăng bây giờ anh đang từ trường đến đây. Em đợi anh cùng bao khao khát. Vòm trời sâu rộng hơn, thênh thang nâng lối cuộc tình em dành cho anh.
Nửa tiếng trôi qua, anh đến thật, dịu dàng và đầm ấm như thế. Anh đưa em về phòng trọ của anh, nơi anh đã nấu sẵn cơm và trên giá sách vẫn bày lọ ước em tặng. Cuốn sách "Yêu một nửa tim thôi" ngay ngắn trên bàn. Em mỉm cười tự nhủ, anh đnag đọc "Tôi biết mình được chọn để yêu", đọc thanh xuân em gửi vào đấy, cảm nhận tình yêu em dành cho anh. Chiêm nghiệm cái năm tư hạnh phúc trong truyện, cái năm tư mà cả anh và em đều chưa kịp có. Anh trở về đây học tiếp, anh đã là chàng sinh viên năm ba, em vẫn là cô bé năm nhất, vẫn lóc cóc bên anh.
Khoảng thời gian học quản trị kinh doanh nói đúng ra không khác mấy lúc mình học sư phạm, em với anh vẫn đi học cùng nhau, mỗi giờ giải lao đều cùng nhau đi uống nước, hết buổi học cùng đi ăn cơm. Chỉ khác là em ngồi học một mình, anh không còn chung lớp với em. Và khác hơn, một đứa lúc nào cũng phải làm bài tập cho anh – là em, một đứa cố làm bài thi thật nhất để anh chép thì bây giờ lại được anh kèm cặp rất nhiều. Hóa ra chàng trai lãng tử, phớt đời như anh lại có một mặt nghiêm túc đến thế, hóa ra chỉ cần là ngành học mà anh đam mê anh sẽ xuất chúng đến như vậy. Anh, khi ở trường sư phạm giống như thành phần bất hủ, chỉ đi học để ngồi chat giấy với em, chỉ đi học để em bớt tủi phải đi một mình. Anh, ở đây, một nơi vốn thuộc về anh, năng động, hăng say và nhiệt huyết. Học kì đầu trôi qua với em quá dễ dàng, vì có anh, em chưa bao giờ tưởng tượng đến ngành học này, chưa bao giờ đi theo nó mà giờ đây học bổng cũng chẳng xa tầm với. Em, khi chưa quen anh ngạo nghễ và kiêu kì, vẽ ra chi chít chẳng chịt những tiêu chuẩn về người yêu. Em khi quen anh, mọi thứ trở thành bọt biển, em chỉ cần được bên anh. Có những người sẽ làm chúng ta thay đổi như thế, thay đổi toàn bộ thế giới quan ấp ôm cả một quãng đời chỉ vì yêu. Mà người ấy, thậm chí còn chẳng yêu ta.
Khoảng thời gian của hai lần năm nhất, đối với em đều là khoảng thời gian đẹp đẽ. Cái gì cũng bình thản trôi, anh và em như hai người bạn thân thiết chuẩn bị đi đến tình yêu. Mọi thứ cứ nhẹ nhàng trong khung cảnh đẹp đẹp. Một khung cảnh cổ kính anh khoác ba lô xanh, em ôm sách đi bên cạnh, dưới gốc muồng Hoàng Yến thời gian lặng lẽ trôi. Một khung cảnh hiện đại, những bộ bàn ghế đầy những sinh viên đang cùng thảo luận, anh với em cũng ngồi cùng bàn, tỉ mẩn dạy dỗ em, những cái cốc đầu rất nhẹ, những cái chun mũi nhăn mặt bởi em chẳng hiểu gì hay cố để mình chẳng hiểu gì. Hai ba tuổi em vẫn cứ là cô sinh viên năm nhất trong khi anh đã chuẩn bị ra trường. Nếu em biết sớm hơn một chút, nếu em biết số tín anh đăng kí mỗi kì đều nhiều hơn hẳn so với yêu cầu thông thường thì em cũng đã làm như thế. Để dù không kịp ra trường cùng lúc với anh cũng không lâu quá như vậy.
Hai mươi ba tuổi, anh ra trường, đi làm, ít có thời gian dạy em học, ít có thời gian đi uống nước, ăn cơm cùng em. Họa hoằn lắm mới có một hai tối được gặp nhau thì anh lại chỉ đi xem phim. Thật ra, với em mà nói, đi xem phim hay đi uống nước cũng vậy thôi, vì anh cũng sẽ chỉ ngồi yên cho em ngồi cạnh anh chứ chẳng chuyện trò. Nhưng ít nhiều, nếu là đi uống nước, thỉnh thoảng nói mấy cũng em cũng được nghe giọng anh. Hoặc không thì mình lại chat giấy, những mẩu giấy sẽ lại được em nâng niu cất trong chiếc lọ thủy tinh bao nhiêu năm nay em vẫn làm thế. Không có anh, em mệt mỏi khi phải đến trường, em chẳng chú tâm nghe giảng và cũng chẳng hứng thú tìm hiểu bất cứ một cái gì liên quan đến ngành mình đang theo học. Em chán nản vô cùng. Những thuật ngữ các bạn nói, các thầy giảng, em thậm chí còn không biết đánh vần. Mà anh cũng không còn ở đây, em theo học trường này làm gì.
Hai mươi ba tuổi, lần đầu tiên em nghi ngờ năng lực học của mình. Hóa ra có những thứ chẳng thể cố gắng được. Và có những thế chẳng cần cố gắng cũng được. Bởi vốn dĩ em muốn bên anh nên những thay đổi của em để có thể chấp nhận một kiểu mập mờ thiên hạ gọi là ngu dại hay điên cuồng ấy là điều em muốn chứ không còn là điều em cố gắng. Bởi anh đã xuất hiện bên đời em, cho em được yêu anh, cho em một lần duy nhất ấy biết yêu thực sự là như thế nào. Hai mươi ba tuổi, em mệt mỏi khi theo ngành học không dành cho mình em lại làm cô sinh viên năm nhất của một trường trung cấp mầm non. Hai năm ấy lại trôi qua lặng lẽ và bình dị. Thỉnh thoảng vẫn có vài cái hẹn xem phim với anh. Mọi thứ chỉ dừng ở đấy. Những câu chuyện anh vấp phải trong sự nghiệp của mình, anh chưa bao giờ nói với em. Còn em, chẳng hiểu vì lẽ gì, em đã thôi khóc lóc tâm sự với anh những nỗi buồn chân thật. Bạn bè xích mích, thầy cô nghiêm khắc, trẻ không thích mình, gia đình bắt về quê, em đón nhận tất cả những thứ ấy trong bình thản. Em đi chọn quà cho cô bạn đồng nghiệp của anh, lại cũng vẫn bình thản như thế, không còn cái nhói lòng, không còn những nụ cười gượng gạo cố tỏ ra mình vui vẻ. Em vẫn chăm chú suy nghĩ, ngắm và chọn một chiếc váy hợp với bạn ấy, vẫn cười nhẹ nhàng khi anh nói câu gì đó vui vui và liếc xéo khi anh cố tình chọn một chiếc không hợp. Khoảng thời gian ấy, em thật sự tin rằng nếu chúng ta yêu đơn phương một ai đó, cứ yêu thương không ngừng nghỉ, cứ yêu không đợi chờ, cứ yêu trong vô vọng và trong sự chỉ trích của những người xung quanh. Cho đến một ngày, tình cảm ấy sẽ tự hết và chúng ta, lại gặp, lại quen và yêu một người khác, có thể tiếp tục đơn phương người thứ hai ấy cũng có thể đã gặp đúng duyên trời, may mắn có một tình yêu đúng nghĩa. Cứ thế cho đến khi gặp một người ở bên ta cả đời.
Hai mươi lăm tuổi em tốt nghiệp và sẵn sàng trở về quê hương. Em vẫn thương nhớ những năm tháng ở đây như một phần kí ức sắp mất. Nhưng không chỉ vì ở đây có anh nữa. Mà còn vì em đã sống một quãng đời sinh viên ở đó, có những người bạn coi em như gia đình, có những đêm tâm sự với nhau về cuộc đời, có những khi chúng nó chửi thẳng vào mặt em, bắt em từ bỏ anh rồi lại ôm em thút thít: "Tao thương mày lắm. Mày ngu quá đi". Em về nhà rồi đi làm, công việc mới bên trẻ nhỏ dần dần giúp em cân bằng lại. Thỉnh thoảng anh cũng nhắn tin hỏi thăm em dạo này thế nào, những lần ấy em chỉ trả lời rồi thôi. Không một cái hẹn gặp lại, không nói về tình yêu xưa cũ, vòng quay cuộc sống đều đặn nhấn chìm ta.
Mỗi sáng em đều đi làm từ sớm, đến tận chiều tối mới về nhà, cơm nước tắm giặt xong lại dạy cháu học. Nhiều lúc em nghĩ, may mà cháu em sang ở với dì chứ không thì em lại rảnh chết mất, lại suy nghĩ mông lung thật nhiều cho xem. Nhưng hai mươi lăm tuổi, em thậm chí không có thời gian nghĩ xem mình còn yêu anh không. Chỉ là bất chợt nếu có nhớ đến anh, đã có một công việc khác lấp đầy. Chỉ là em không còn có thể như trước đây. Nếu lúc này anh không còn ở Sài Gòn mà trở về Hà Nội, có lẽ em cũng chẳng từ bỏ công việc hiện tại để bắt đầu tìm một công việc mới tại thủ đô cho được cùng anh một khoảng trời. Và nếu bây giờ, mỗi khi có việc này việc khác phải uống rượu, em cũng không còn khóc lóc gọi điện nói yêu anh trong men say nữa. Khi đạt đến ngưỡng một nửa cái năm mươi này, tửu lượng của em vẫn cực kì thấp, vẫn say từ vài li đầu tiên. Nhưng em biết chẳng nên phiền anh như trước, em chỉ im lặng khóc một mình hoặc bò lên giường làm một giấc thật sâu. Và ngày mai, mọi thứ lại bình thường. Dần dà em nghĩ tình cảm dành cho anh đã không còn là tình yêu nữa.
Em đi làm cũng thân với một bé đồng nghiệp, đi làm trước em vài năm nhưng vẫn nhỏ tuổi hơn em. Ngẫm lại, em thấy mình già dễ sợ. Bé có một ông anh trai chưa vợ, cũng chẳng có người yêu. Anh biết không? Bé ấy chọn em làm chị dâu cơ đấy. Anh ấy bằng tuổi anh, cũng hai mươi bảy. Con trai hai mươi bảy tán tỉnh một chị già hai mươi lăm thì câu chuyện tình yêu chả lấy gì làm lãng mạn. Anh ấy rủ em đi xem phim. Dường như con trai trên thế giới này đều nghĩ đi xem phim tình cảm sau đó hai người sẽ trở thành hai nhân vật chính với một happy ending hay sao ý. Xem phim xong đi ăn, bao giờ cũng thế, như quy luật muôn thưở của tất cả cuộc hẹn. Lịch trình của chúng mình khi thỉnh thoảng gặp nhau hình như cũng thế. Anh ấy có duyên lắm, nói chuyện thoải mái, dễ gần lại hài hước nữa. Đàn ông hai mươi bảy tuổi không hẳn là chín chắn đâu nhưng anh ấy ân cần và chu đáo lắm. Chả biết có phải được em gái giảng giải chi tiết tận tình không nhưng anh ấy biết rõ mọi thói quen cũng nhưu công việc hằng ngày của em. Sáng sớm, anh ấy hay xuất hiện trước cửa nhà em với 1 cốc café milano kèm theo lời dặn dò cháu em đi ăn sáng với dì thì ăn nhiều, ăn ngoan; dì đưa đi học rồi dì còn phải đi làm. Chín rưỡi tối, bao giờ cũng là lúc cháu em hoàn thành giờ học ở nhà, anh ấy thường xuất hiện với một cốc matcha vị trà xanh cho em và một hộp sữa dâu tây cho bé Kem. Chỉ như thế rồi đi về, có thể kèm theo lời chúc ngủ ngon hoặc không thì nhắn tin sau khi anh ấy về tới nhà. Chẳng hiểu vì sao em lại thíc sự quan tâm ấy, không ồ ạt nhắn tin, không ôm riết điện thoại hai tư trên hai tư giờ bận rộn. Em thích cả cách anh ấy rủ em đi chơi mỗi cuối tuần. Ấy là thời điểm em được nghỉ ngơi và Kem về nhà với bố mẹ. Có một người đến đúng lúc mình rảnh rang, có một người hò cái hẹn trong khoảng thời gian trống trải chưa biết phải làm gì, với tuổi hai lăm của em, nó ấm áp quá.
Dăm bữa, nửa tháng anh vẫn nhắn cho em một tin hỏi thăm tình hình hiện tại, giống như cách quan tâm xưa nay anh vẫn thế. Chỉ là niềm vui mừng, hạnh phúc trong em vơi dần. Em bắt đầu kể với anh ấy về anh, về em một thưở ban đầu. Em vẫn mong từng tin nhắn bất chợt của anh, nhưng không để lau khô nước mắt, không để cài then tiếng nấc mà chỉ như tin nhắn của một người anh trai, một người bạn, một người cũ em từng yêu. Chỉ là từng thôi. Rất nhiều năm trước đây, khi em chỉ mười mấy tuổi, em luôn tin rằng sẽ có một thứ tình cảm rung động lòng người. Em luôn cho rằng dù là yêu đơn phương, chỉ cần mình mải miết theo đuổi, chỉ cần chân thành đợi chờ, chỉ cần âm thầm ở bên sẽ có một ngày được chạm tay vào hạnh phúc. Có lẽ điều đó cũng có thể đúng, biết đâu em cứ yêu anh vẹn nguyên như năm mười tám tuổi, biết đâu em cứ từ bỏ mọi thứ xung quanh mình chỉ biết đến anh, điên cuồng học quản trị kinh doanh rồi xin vào cùng anh làm một chỗ, lại ngày ngày cũng đi ăn sáng, cùng nhâm nhi li café, tan sở cùng nhau ăn bữa trưa tại một quán cơm gần gũi, cùng anh lựa chọn những món quà dành cho người ta, chờ anh hồi tâm chuyển ý, chờ anh quay lại nhìn em. Liệu rằng em cứ như vậy, em có được yêu không? Hai mươi lăm tuổi, em chót đánh mất niềm tin suốt bảy năm qua. Em rất sợ dù em chờ đợi thêm nữa anh vẫn sẽ chỉ dành cho em những tin nhắn hỏi thăm "em dạo này thế nào" chỉ là thỉnh thoảng tết đến xuân về anh có ghé qua chúc tết. Em sợ lắm nếu một ngày có ai đó xuất hiện làm nhòa đi hình bóng của người anh yêu, anh sẽ có một tình yêu nghiêm túc, sẽ có thiệp hồng trao cho em. Em sợ. Giống như em bây giờ, dần dần em đã tiếp nhận tình cảm của anh ấy. Em lỡ chờ mong từng tách café sáng, từng cốc matcha trà xanh khi em mỏi mệt sau một ngày dài. Em mong mỗi dịp cuối tuần được tay nắm tay cùng nhau đi dạo, cùng nhau đưa Kem đi chơi. Em thèm khát một mái ấm yên bình.
Em bắt đầu được là em, em vẫn mặc váy đen khi đi chơi cùng anh ấy mà chẳng sợ bị nói là già, là anh ghét màu đen. Em bắt đầu chọn cả những bộ phim hoạt hình vì em thích chứ không chỉ xem phim khoa học viễn tưởng vì anh chọn. Có rất nhiều khi em nghĩ em không yêu anh ấy, vì em chẳng thay đổi bất kì điều gì. Em cũng bắt đầu suy nghĩ về bản thân mình, có phải em vẫn yêu anh còn anh ấy chỉ là bến đỗ em chọn. Em vốn dĩ luôn ghét những người như thế và những cuộc hôn nhân như thế. Tất nhiên, nó cũng chẳng sao, ở vào cái tuổi này, khi đi đến nửa cuộc đời rồi, tìm bến đỗ là điều tất yếu. Nhưng mà, em đã yêu anh ngay từ lần đầu gặp. Cho đến sau này khi biết anh có người yêu rồi em vẫn chẳng thể từ bỏ. Nếu như em còn yêu anh mà vẫn đến bên anh ấy thì sự ngoại tình lúc nào cũng hiện hữu trong hôn nhân của em. Tất nhiên chỉ là ngoại tình trong tâm tưởng. Nhưng điều ấy còn ghê gớm hơn nhiếu ấy chứ. Em tạo dần khoảng cách với anh ấy, từ chối không đi chơi cùng vì bận, dạy thật sớm tự pha café và chẳng còn uống gì trước khi đi ngủ. Thái độ của em đã rõ ràng thế, anh ấy vẫn ân cần, vẫn rất lịch sự và tôn trọng em. Không yêu cầu em giải thích, không đặt ra giả thuyết chỉ tiếp tục quan tâm em như anh ấy vẫn vậy.
Mỗi tách café sáng, hình anh anh ấy lại hiện lên trong tâm trí em. Thỉnh thoảng khi Kem hỏi em về anh ấy, em nhận ra mình cũng nhớ anh ấy da diết. Nực cười thật, anh ấy và em yêu theo những cách giống nhau, cũng thầm lặng ở bên. Thế mà bày năm em không thể lay chuyển nổi anh. Đối với anh, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, nào có chuyện mưa dầm thấm lâu. Làm gì có chuyện ai làm ai cảm động. Ấy thế mà quen anh ấy bảy tháng, sự cảm động đã trở thành tình yêu tự khi nào, chính em cũng không biết. Giờ thì bọn em yêu nhau rồi, một tình yêu đúng nghĩa, có thể thoải mái công khai với mọi người mà thậm chí chẳng cần nói với ai, chỉ khi bọn em đi bên nhau ai cũng hiểu. Bàn tay em không cần khiên cưỡng năm lấy tay ai nữa vì nó đã được tay anh ấy bao trọn. Em không cần cố gắng đi thật nhanh vì sợ bị bỏ lại, bởi nếu em mệt mỏi, sẽ có người bước thật chậm dìu em.
Hai mươi lăm tuổi mới được yêu và mới biết yêu. Em vẫn không thay đổi gì cả. Nếu như em yêu anh bằng sự chối bỏ chính mình thì em yêu anh ấy trong sự trân trọng bản thân. Tình yêu, không phải là thay đổi cho phù hợp với nửa còn lại như người ta vẫn nói mà chính là đặt trên đôi tay nhau sự chấp nhận, hi sinh.
Nửa cái năm mươi rồi em mới có cho mình một tình yêu đích thực nhưng em không tiếc nuối. Nếu không có một thời nông nổi yêu anh, em sẽ không bao giờ biết cảm giác yêu một người đến cuồng si, quên mình. Sau này, em cũng không thể yêu anh ấy vừa đủ như thế. Thứ tình yêu hoàn toàn bằng cảm xúc như xưa nay em tôn thờ kì thực giống như một kiểu tự ngược. Sau khi để trái tim chầy trật vì yêu, em bình thản hơn và biết yêu một người phù hợp với mình. Nếu không có sự xuất hiện của anh ấy, em cũng chẳng bao giờ biết sẽ có một tình yêu như thế. Chưa biết có thể đi đến trọn vẹn cuộc đời cùng nhau nhưng anh ấy cho em biết rằng vẫn có một người như thế, một người sẽ chấp nhận chúng ta sau tình yêu ngu dại, chấp nhận cái quá khứ tình yêu rát bỏng, chấp nhận và cùng ta trân trọng nó.
Đã xuất hiện trong cuộc đời ta, mỗi người đều đáng được trân trọng. Xuất hiện trong tình yêu ta, mỗi người đều được hàm ơn. Mỗi một khoảng cách đều có giá trị riêng và mỗi một tình yêu đều đáng được trân quý. Còn sống hãy còn yêu.