- Thế con heo còn không mẹ?
***
Nửa đêm. Mưa. Nước từ từ dâng. Thằng Tiến ngồi bần thần trên giường, thấp thỏm nhìn xuống, trong lòng lo lắng, chân tay thì bủn rủn, rối bời, hắn thét lên:
- Mẹ ơi? Phải làm thế nào đây! Nước tràn vào nhà.
Mẹ hắn chẳng nói chẳng rằng nhìn sang cu Tụt, rồi quay sang ba hắn. Cả nhà rối bời. Ba nó hôi thúc, mau lên các con, chuẩn bị gỗ và đòn kê để dọn đồ đạc, tất cả như chạy trận, tất tần chuẩn bị mọi thứ. Nhưng rồi thằng Tiến nhìn đống lúa đang chất trong phòng, những ba tấn, biết làm sao giờ, có kịp không? Ba quay sang nhìn hắn:
- Thôi mặc kệ con, hãy dọn dẹp mấy thứ đồ dùng rồi hẵng tính sau.
Thằng Tiến thở một tiếng rõ dài, ngao ngán tuyệt vọng.
Trời vẫn cứ mưa, mưa xối xả, nước lênh láng, lõm bõm dưới chân, chưa bao giờ hắn cảm thấy bất lực như thế. Hắn chạy quanh, cái gì cũng muốn bưng bê lên chỗ cao nhưng rồi hắn vứt đó, bỏ mặc mọi thứ, chạy ra phía chuồng heo, nơi con heo mẹ sắp đẻ. Nước đã vào trong chuồng, nhìn con heo đang đi vòng, hắn hoảng sợ, phải cố tìm cách cứu con heo này. Rồi trong đầu nảy ra ý nghĩ, hắn liền ra phía sau hè, bưng từng viên bơ lô lót dưới thềm cho con heo bước lên. Cứ thế, hắn mò mẫm trong đêm tối , bưng từng viên, chất từng lớp nhưng bưng đến đâu nước lại dâng đến đó. Sức lực hắn kiệt, áo quần ướt sũng. Lúc này hắn chỉ biết nhìn, mặc cho con heo đang ngâm mình trong vũng nước. Đúng lúc, ở trong nhà, giọng ba hắn vọng ra:
- Tiến ơi, làm gì ngoài đó, vào đây giúp ba kê cái tủ, nhanh lên con!
Hắn bỏ mặc đó, tức tốc chạy vào phía trong. Hắn nhìn thấy chú cũng đang khom lưng bưng cùng với ba, lòng hắn nhẹ nhõm đi. Nước bây giờ đã lên quá đầu gối, mọi thứ quan trọng đã được kê lên cao, riêng đống lúa thì đã ngập một phần dưới. Hắn vừa làm vừa cầu nguyện:
- Trời ơi! xin đừng mưa nữa!
Vì hắn biết rằng, nếu mưa mãi thế này thì mọi thứ chỉ còn phó mặc, chẳng còn cách nào để thoát khỏi biển nước, rồi hắn sực nhớ đến con heo, hắn bì bõm chạy ra, nhưng sức nước níu hắn lại, đành phải nhón từng bước chân chậm rãi. Tiếng con heo la lớn làm hắn thấy tội, cố ra đó thật nhanh. Nhưng may quá, nước vẫn chưa ngập hoàn toàn, chỉ còn cái đầu của chú heo nhoi lên mặt nước.
Trời nhá nhem, những luồng ánh sáng nhỏ hắt lại chẳng đủ soi rõ mọi thứ, mưa xối xả tầm tã từng cơn, mưa mỗi lúc càng to, tiếng mưa quất vi vút, mưa đồm độp trên phên nứa, đập bùng bùng vào tàu lá chuối, tiếng giọt ranh đổ ồ ồ, tiếng sấm rền vang, thỉnh thoảng những tia chớp lóe lên với một mùi khét lẹt. Cả nhà đang tạm lánh nghỉ ngơi trên gác nhỏ, còn dưới kia, một mình thằng Tiến vẫn cắm cụi với con heo. Nước bây giờ đã ngập nửa thân người, thằng Tiến một mình chống chọi với dòng nước trong đêm tối, hắn chới với từng bước đi. Hắn cố nhấc đầu con heo lên rồi đẩy, con heo nặng gấp ba lần thân thể hắn nhưng có bàn tay đỡ nên nổi trôi một cách nhẹ nhàng. Nhà chú hắn sát kế bên không ngập, hắn biết vậy nên kéo qua đó lánh tạm, lúc này, con heo đã được đưa lên chỗ khô ráo, thằng Tiến vội tìm cách lấy mấy tấm ván mỏng đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước, rồi lấy búa đóng đinh thành một chuồng nhỏ sát vách phòng lồi bên ngoài nhà chú. Hắn mừng rỡ.
- Thế là mày được cứu sống rồi nhé, con heo mẹ kia.
Con heo chẳng đi mà nằm bệt xuống, hình như nó sắp đẻ. Đúng rồi, nó sắp đẻ. Thằng Tiến cuống lên, gọi mẹ, nhưng mẹ hắn đang ở phía bên kia, vả lại chẳng xuống nước được vì không biết bơi. Hắn nhớ lại lúc mẹ hắn đỡ đẻ cho con heo, hắn tìm những vật dụng cần thiết: một rổ rơm, một cuốn chỉ, và một cái khăn khô để đó lúc cần. Con heo bắt đầu rên từng tiếng một và đẻ một chú heo con. Hắn cuống lên, vội vội vàng vàng ôm chầm lấy chú heo, lấy khăn lau sạch lớp bào thai đang bám vào thân hình, rồi sau đó lấy sợi chỉ thắt lại nơi cuống rốn cho chú heo đở chảy máu. Cứ thế, cả đêm hôm ấy, thằng Tiến lũi thủi bên con heo mẹ, mười bốn con heo ra đời được bàn tay thằng Tiến chăm sóc kĩ càng, không chết con nào. Sau trận đỡ đẻ cho con heo ấy, mẹ thằng Tiến lúc nào cũng trầm trồ khen hắn, và cứ hãy đùa với nó là "mẹ của mẹ con heo". Hắn vui vì thấy nụ cười trên khuôn mặt mẹ, hắn vui vì thành quả mà hắn đã làm được.
Bao mùa lũ trôi qua, thằng Tiến bây giờ đã lớn, nó đã tốt nghiệp ra trường và đã có việc làm, thế nhưng, hắn bao giờ cũng nghĩ đến gia đình. Mỗi lần ra thăm nhà, hắn vội liền ra chỗ làm của ba chỉ để nhìn ba đang làm , chưa kịp chào thì hắn tức tốc vào ôm chầm lấy mẹ, nhưng có một điều hắn vẫn không quên là ra xem xem chú heo còn đó không. Rồi Mẹ đùa với hắn rằng:
- Mỗi năm ba lứa, đủ con có thể học cả năm!
Hắn cười, cười ra nước mắt, vì hắn biết rằng, tiền ăn học của nó chỉ có mỗi mẹ chu cấp, còn ba hắn thì dành dụm lại để làm những chuyện lớn hơn. Cũng chính vì điều đó mà hắn luôn thương mẹ.
Mùa lũ năm nay, nghe tin áp thấp nhiệt đới và nước dâng vào nhà. Hắn liền điện ra:
- Mẹ ơi, gia đình mình có sao không?
Mẹ hắn hạ giọng xuống:
- Không sao con, nước chỉ ngập chút ít.
Hắn mừng trong lòng, và rồi hắn lại cố ráng hỏi thêm:
- Thế con heo còn không mẹ?
Mẹ hắn trả lời:
- Từ khi con biết kiếm tiền, mẹ không còn nuôi nó nữa.
Những dòng nước mắt của hắn lại lăn dài trên má. Hắn thương mẹ vô cùng.
Đức Tiến