Tối hôm đó, tôi cũng uống ít thôi! Anh em trong bàn ai cũng ngạc nhiên vì tôi uống ít như vậy. Trong khi 2 người vốn uống kém hơn tôi thì họ lại rất tỉnh táo, còn tôi đã say lúc nào không hay. Có lẽ do tôi đang rối bời với những dòng suy nghĩ trong đầu nên tôi cảm thấy chóng mặt thôi, chứ làm sao mà tôi say được. Tôi vẫn khóc được mà. Tôi khóc vì tôi không kiềm nổi nữa, nó đến rất nhanh. Đang trên đường vào toilet với thằng bạn, tôi ngồi bệt xuống và nước mắt ứa ra. Tôi đã yếu đuối rồi.
***
Cũng may là ngay lúc đó, thằng bạn đã từng bên tôi khi tôi say xỉn hôm sinh nhật và hôm tôi bị tai nạn – nó lại tiếp tục ở đó. ”Con trai mà khóc cái gì?” – nghe vậy tôi lại lau nhanh nước mắt, rồi đứng lên, đi tiếp. Khi biết tôi tan vỡ, mọi người cũng khuyên tôi đủ điều. Anh lớn thì khuyên tôi nên suy nghĩ về mặt khác. Tạm không có nghĩa là luôn. Biết đâu bây giờ cô ấy có điều khó nói ra, và giờ lại phải lo cho việc học nữa, năm cuối rồi. Anh cũng kể về anh và người yêu cũ cho tôi nghe. Cũng chia tay rồi nhưng anh vẫn còn liên lạc. Tôi suy nghĩ. Còn về thằng bạn lúc nãy đã dỗ tôi nín, nó cũng cho tôi vô số những câu nói dạy bảo tôi. Nó khuyên tôi bây giờ nên học, vì tôi chọn học là con đường thành công cho sau này, cũng như nó đã chọn con đường làm để khởi nghiệp. Rồi chuyện tình cảm của tôi, nó khuyên tôi cũng đừng đau buồn quá, phải mạnh mẽ lên. Tình yêu nào mà chẳng có sóng gió. Cũng như nó và người yêu cũ đã xảy ra bao nhiêu chuyện. Cuối cùng lại về bên nhau. Hôm đó nó cũng dắt theo, có lẽ tôi nên lấy đó làm ví dụ. Biết đâu mai này ….
Tôi không suy sụp khi mất em
Còn về em. Em đã nói lời chia tay vào tối ấy. Đó là dòng tin nhắn qua điện thoại. Ồn quá nên tôi không nghe được khi tin nhắn qua. Em đã gọi, vẫn là cái giọng dễ thương của em nhưng bây giờ nghe chẳng còn ấm áp gì nữa cả. ” Anh đang ở đâu vậy? Xíu về rồi nói chuyện. Khỏi cần nhắn tin lại …. ”. Xong, nói chung tôi cũng đã biết trước được rồi, nên vài hôm trước tôi đã làm mọi việc để có thể giúp em có lại được cảm xúc với tôi. Nhưng em tránh mặt và cũng chẳng buồn nhắn tin. Thế đấy, dù biết trước nhưng tôi cũng chẳng thể thay đổi được gì? Do tôi thôi, đã khiến em mất đi cảm xúc rồi thì còn trông mong vào điều gì nữa. Cúp máy, tôi uống tiếp, chỉ biết là xíu nữa phải về sớm để nói chuyện với em.
Tôi có nói tôi đi học lại là vì em. Nên vào buổi tối hôm trước khi chia tay. Em kêu tôi hứa là ”Không có em thì anh vẫn học tốt … ”. Tôi đã hứa. Và chắc chắn rằng tôi sẽ vẫn học tốt. Tôi nói học lại vì em vì tôi muốn cho em biết được tầm quan trọng của em với tôi lớn đến mức nào? Nó không đồng nghĩa với việc tôi sẽ bỏ học khi mất em. Tôi đi học lại là vì tôi cũng chán việc lẩn quẩn trong nhà, tôi đi học lại để tránh phải đi nghĩa vụ và quan trọng nhất tôi đi học lại là để xài tiền của ba mẹ một cách có hiệu quả hơn.
Năm nay tôi học khá hơn năm ngoái nhiều, chẳng còn cúp học nữa hay lười làm kiểm tra nữa – em đã giúp tôi 1 phần trong đó. Giờ đây, không có em, ban đầu tưởng chừng như rất khó khăn và cần 1 thời gian dài để vượt qua. Nhưng không phải, dù buồn nhưng nó vẫn không ảnh hưởng nhiều mỗi khi tôi tới lớp. Tôi vẫn cười vẫn nói và vẫn chọc mấy thằng bạn cùi bắp xung quanh – nó cười thì tôi cũng vui hơn nhiều. Và tôi đã để dành lại sự ủ dột và vẻ mặt buồn cùng mắt hơi ướt – khi tôi chạy xe một mình, từ ngôi trường thân yêu về nhà. Nhà có ba, có mẹ, có em gái, anh họ tôi cùng những công việc nhà thường ngày mà tôi phải làm. Tôi vẫn làm cùng với việc tôi vẫn phải đi học thôi.
Cả em và tôi đều biết Tình cảm tôi dành cho em lớn đến mức nào. Chỉ là tôi không thể hiện ra khi 2 đứa hạnh phúc và tôi không nhường em 1 chút khi 2 đứa cãi nhau. Từ cái hôm chia tay, tôi cũng chẳng online Facebook, cũng không mở tin nhắn cũ trong điện thoại, cũng không nhìn lại những bức hình đẹp của 2 đứa. Vì tôi biết được rằng, khi tôi làm những việc đó, tôi sẽ lại thấy nhớ em thôi, lại buồn thêm thôi. Tôi đang chờ đợi, tôi đợi cái tạm từ em. Nhưng nếu chữ tạm đó thành chữ mãi mãi, thì những dòng tin nhắn hay những tấm hình đó, tôi sẽ cất lại cho riêng tôi. Còn Facebook – nơi đó đã chứa đựng quá nhiều kí ức đẹp của tôi, tôi sẽ để đó nguyên vị trí và chẳng thay đổi hay xoá đi bất cứ gì cả. Hoặc tôi không xài Facebook nữa hoặc tôi sẽ tạo một cái khác để liên lạc thôi.
Nói tới Facebook, tôi lại bật cười. Vì hôm nay tôi đã làm một việc gợi đến thuở đầu khi chúng tôi mới quen nhau. Chúng tôi cũng quen nhau qua Facebook mà, nên mất em – tôi bỏ nó cũng là điều đương nhiên. Ban đầu, em bướng lắm, lại hay chọc tôi nữa. Em không chịu kiu bằng anh mặc dù đã biết rằng tôi lớn hơn em 2 tuổi. Tôi có nói không lẽ tôi chụp CMND cho em coi thì em mới tin được à. Nhưng đến bây giờ có lẽ em vẫn chưa cầm được CMND của tôi trên tay. Vì trước khi quen em tôi đã bị mất rồi. Nếu lúc đó em đòi coi bằng được thì tôi cũng chẳng biết làm sao. Nay tôi đi làm lại vì Tết sắp tới, tôi lại bay ra Huế thăm Nội rồi. Tôi cứ nghĩ mãi, giá như khi có được CMND mới rồi, thì em sẽ được coi.
Lại nói về Tết, lại buồn rồi. Tết này nếu chúng tôi còn quen nhau, thì tôi sẽ không được bên em để vui vẻ những ngày Tết đó. Tôi phải về quê thăm Nội rồi. Tôi nhớ Nội và mọi người lắm, đã 3 năm rồi tôi chưa về. Nhưng để em ở đây tôi cũng không nỡ, em vô tư và ngây thơ lắm. Không có tôi thì em cũng không quá buồn đâu, tôi chỉ sợ em ham vui với chúng bạn rồi lại ảnh hưởng xấu đến bản thân thôi. Tôi cũng sợ em lại đi chơi với người cũ của em. Em cũng nói là Tết mà, không lẽ từ chối nếu được mời. Tôi sợ mất em trong những ngày Tết đó. Tôi con nít quá đúng không? Nhưng quan trọng là bây giờ tôi chẳng biết được là tới đó, tôi sẽ có em không?
Trên con đường hiện tại, nơi đâu cũng có em bên tôi. Khoảng thời gian sau này, khi tôi làm những việc đã hứa làm cùng em, tới những nơi đã hứa tới cùng em. Thì giờ tôi phải làm 1 mình thôi! Tôi từng nói với em thế này: ”Tính anh như vậy rồi, em có buồn thì chịu”. Đó là câu nói quá đáng của tôi khi chúng tôi cãi nhau. Tôi không nhường em được. Và giờ tôi sẽ tiếp tục trách em. Tôi vẫn trách em khi mình đang trong giai đoạn chia tay. Tôi trách em vì sao đã là người duy nhất của tôi rồi mà sao không suy nghĩ tích cực và người lớn hơn. Khi bắt đầu 1 mối quan hệ tình cảm thì lúc nào cũng cần phải có 2 người. Em luôn làm mọi chuyện 1 mình và cứ làm theo cảm xúc nhất thời thôi. Tôi đã dạy em rất nhiều, đã nói với em rất nhiều. Nhưng em con nít lắm, lớn như thế này rồi mà vẫn chưa nghĩ cho nhau. Để rồi khi có chuyện, em lại muốn chia tay. Một lần cãi nhau, em đã chia tay rồi. Và giờ, khi em chán, em lại chia tay. Em cũng không cho tôi cơ hội để phá tan cái chán cho em. Em vẫn thích làm 1 mình, vẫn muốn suy nghĩ 1 mình, để rồi giờ đây 2 đứa chia tay. Em có muốn vậy không? Tôi không biết. Nhưng với tôi, tôi không hề muốn chút nào cả. Tôi giận em, giận lắm. Nhưng tôi vẫn đang chờ em về từng ngày. Còn nếu em vẫn không muốn về, thì có lẽ duyên đã hết rồi. Và một ngày nào đó em sẽ lại được hạnh phúc. Tôi cũng sẽ hạnh phúc trên sự hạnh phúc của em.
Có lẽ tình cảm tôi dành cho em là thật. Nên tôi đã không suy sụp khi mất em.